Sidebar

Thứ Sáu
19.04.2024

Con Sẽ Loan Báo Tình Thương Của Chúa Cho Anh Em Con

Hưởng ứng theo lời mời gọi Đấng Bản Quyền Giáo Phận của mình, tôi quyết định “ra khơi”. Cùng đồng hành, tôi có những người hỗ trợ đắc lực, hai ông biện sở dẫn đường, hai bà Legio, ba em thiếu nhi để có thể dễ tiếp cận các bạn thiếu nhi khác. Lần này, chúng tôi quyết định đến với người lương, những người “vùng sâu vùng xa” hơn, người có hoàn cảnh đặc biệt, nghèo khổ, thiếu thốn, những bệnh tật đặc biệt. Đó là gia đình của ông ba, người dân tộc, lương dân.

Hành trang chúng tôi mang theo gồm vật chất và tinh thần, gồm những gói mì tôm, kẹo bánh, những bao gạo và cả những câu kinh, lời nguyện truyền giáo thầm thĩ. Giống như những lần trước, chúng tôi qui ước nhau trước khi ra khơi: hễ người này làm việc (nói chuyện) thì người kia cầu nguyện. Thỏa thuận những qui ước, chúng tôi bắt đầu lên đường.

Nhà chúng tôi đến thăm lần này nằm trong một nơi rất xa so với quốc lộ, con đường đến đó phải mất hơn 45 phút. Những đoạn đường chúng tôi đi qua thì không giống nhau, càng đi vô sâu hơn thì đường càng xấu hơn, có khúc lồi lõm, có khúc cong quẹo.... nên lúc đó tôi cầm tay lái xe mà có lúc phải cố gồng mình để vượt qua như những chặng đường thử thách của bờ kinh, rồi bờ mẫu, rồi phải vượt qua hai ba cánh đồng bạt ngàn, khúc khuỷu. Có khi chúng tôi phải dắt bộ vì chặng đường không thể chạy xe. Bầu trời tháng này thì nắng chói chang làm cho dặm hành trình thêm mệt nhọc nhưng đầy ý nghĩa...

Vừa đi, mọi người vừa thầm thĩ đọc kinh, cầu nguyện. Lúc đó trí tôi nảy lên một suy nghĩ nhỏ: ở chốn này người nào có việc khẩn cấp mà muốn ra khỏi nơi này cũng không phải “dễ dàng” huống chi những người bệnh tật, những người trong tình trạng “thập tử nhất sinh” mà muốn ra khỏi chỗ này đến bệnh viện thì chắc là khó rồi đó!!!

Chúng tôi cứ tiếp tục hành trình,... và mới đó, nhìn đồng hồ lại thì đã hơn 45 phút, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi mình muốn.

Khi bước vào nhà, ai trong chúng tôi cũng mệt lã, áo thấm đầy mồ hôi... Mấy em thiếu nhi đi theo thì mặt nó nhăn nhó trông thật tội nghiệp. Dù vất vả nhưng chúng tôi được an bình vì biết rằng đây là việc truyền giáo, là hành trình loan báo Tin Mừng nên chỉ thoáng qua chúng tôi có thể xác định lại phương hướng công việc. Sau những câu  chào hỏi xã giao, ông biện sở giới thiệu nhóm chúng tôi đến thăm viếng thì họ càng mừng rỡ, sẵn lòng đón tiếp.

Nói chuyện một cách thân tình, chúng tôi khám phá ra, hai người cao tuổi giữ nhà và trông chừng trẻ con, còn hai vợ chồng con của ông bà đi làm thuê làm mướn ở phương xa (mà ông bà già cũng không biết ở đâu vì hai vợ chồng nó không có nghề nghiệp ổn định, nó chỉ biết làm việc tay chân, ai mướn làm gì được thì làm !!!), nên nhiều tháng nó mới mang tiền về nuôi cha má và mấy đứa nhỏ. Gia đình rất nghèo, chỉ có nền nhà để ở, nhà máy lá, vách lá xiêu vẹo trống trước trống sau...Trong ngôi nhà lụp xụp nghèo nàn này, chúng tôi còn khám phá ra có một đứa cháu đang mắc“bệnh đau” nên cả nhà phải vất vả vì nó. Thế nhưng không phải vì vậy mà người nhà sống thiếu lạc quan, trái lại họ càng lạc quan hơn và như đang đổ dồn tình thương cho em này.

Khi chúng tôi trao đổi, nói chuyện về niềm tin và tín ngưỡng thì ông bà biểu lộ niềm tin thấy rõ. Họ xuất thân trong dòng tộc lương dân, cùng nhau tin tưởng ở Phật “tại tâm”. Mặc dù không có bàn thờ Phật trong nhà và cũng chẳng có đi chùa nhưng ông bà chia sẻ niềm tin vào số phận, duyên phận của mình vào “ơn Trên” nên quyết tâm sống “ăn ngay ở lành, ở hiền gặp lành”, không gian tham, không trộm cắp, không nói lớn tiếng, không chửi rủa nặng lời ai cả và tin tưởng vào một ngày mai số phận mình sẽ thay đổi, tốt hơn, tươi sáng hơn, một “kiếp sau” sung túc và hạnh phúc hơn. Nghe đến đây, không bỏ lỡ “cơ hội” nên chúng tôi trao đổi và nói cho họ biết điều mà họ nỗ lực quyết tâm sống tốt như vậy thì bên Công Giáo chúng tôi cũng đang “thực hiện” đang làm theo ý muốn của Thiên Chúa và chúng tôi nhìn nhận đó là giới răn, lệnh truyền của Chúa. Là con người, ai ai cũng có lương tri nên phải sống theo lương tâm ngay chính, “ăn ngay ở lành” và sống hoàn thiện con người của mình nhưng người Công Giáo cần ơn Chúa, ơn Trên để sống tốt, sống hoàn thiện điều đó.

Như vậy, qua buổi gặp gỡ và trao đổi, chúng tôi nhận ra đây chính là sự quan phòng mà Chúa đã xếp đặt để chúng tôi có cơ hội nghe thấy, đón nhận và chia sẻ mà chúng tôi coi đó như việc ca ngợi Chúa, làm sáng danh Chúa, và có thể nói là “thả lưới” bắt cá. Vì thế, chúng tôi cố gắng trao đổi chân tình, cởi mở, chủ ý tạo tương quan tốt với họ để từ đó mong Chúa “làm những điều Ngài muốn”. Đồng thời chúng tôi cũng mạnh dạn chia sẻ kinh nghiệm “sống đức tin” bằng thái độ Mến Chúa Yêu người, không phân biệt người giàu nghèo, người có đạo Công Giáo hay chưa, chúng tôi còn cho họ biết mình kính sợ “Đấng Trên Cao” và quý trọng người đồng loại. Bên cạnh đó chúng tôi cũng không quên trao đổi, trao ban, chia sẻ những câu chuyện lương thiện và những phần quà vật chất cụ thể.

Sau chuyến gặp gỡ đó làm cho chúng tôi có thêm xác tín vào Tình Thương của Thiên Chúa, thêm nghị lực, lòng mến yêu tha nhân và Thiên Chúa hơn. Sau cuộc hành trình này, tôi nhận ra những bài học kinh nghiệm cho mình, xin được chia sẻ như sau:

Một là, Thiên Chúa yêu thương tôi và cũng luôn yêu thương những người lương dân nữa. Chúa đã để tiếng nói của Ngài nơi lương tâm ngay chính mỗi người, kể cả anh chị em lương dân. Đó là mẫu số chung để con người biết “làm lành lánh dữ, ở hiền gặp lành”. Vì thế, những người mà chúng tôi gặp hôm nay đã cho thấy điều đó.

Hai là, tôi nhận ra, Chúa để cho có người lương đang sống bên cạnh để tôi có cơ hội nhìn về Chúa và về anh em. Nhìn về Chúa để tôi cộng tác với Chúa đem ánh sáng của Chúa đến cho họ. Nhìn về họ để tôi coi tha nhân, đặc biệt người lương dân là anh chị em của mình. Nhờ đó tôi sống hết mình đáp trả tình thương Thiên Chúa bằng việc sẵn sàng giúp đỡ, yêu mến và kính trọng lương dân.

 Ba là, tôi nhận ra, chung quanh tôi còn nhiều người nghèo, kém may mắn hơn tôi. Điều đó giúp tôi trân trọng những gì mình đang có và cũng biết mở lòng quảng đại, sẻ chia cho tha nhân. Hơn nữa dù gặp khó khăn, mình sẽ không nản lòng thối chí nhưng quảng đại tin tưởng vào tình thương của Chúa.

Bốn là tôi ý thức phải cầu nguyện và nỗ lực cùng với mọi người sống đời cầu nguyện để nhờ ơn Chúa duy trì đời sống liên lạc, gắn bó với Chúa và tha nhân.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, mỗi bước tôi chân thành đến tha nhân, đặc biệt anh chị em lương dân là tôi càng được thôi thúc đến gần hơn với Chúa và chân thành chia sẻ tình thương của Chúa cho họ

Để kết thúc bài này, như một tâm tình tích cực muốn chia sẻ, tôi mượn lời của Thánh Vịnh 89 câu 2 để tự nhắn nhủ lòng mình luôn hưởng ứng và sống tâm tình theo lời kêu gọi của Đức Giám Mục Giáo Phận Vĩnh Long của tôi hiện nay như sau: “Con sẽ loan báo Tình Thương của Chúa cho anh em con” (Tv 89, 2). Bằng tâm tình Tạ Ơn, bằng cách sống đức tin, bằng tâm tình yêu mến và hăng say công việc truyền giáo, việc Loan báo Tin Mừng... để giới thiệu Chúa cho mọi người.

Xin Thiên Chúa hoàn tất những điều tốt đẹp Ngài đã khởi sự nơi chúng ta.

 

 

 

1162    27-05-2016 16:34:53