Sidebar

Thứ Năm
25.04.2024

Nỗi Đau Của Người Phong Bị Lãng Quên

Mỗi người sinh ra và lớn lên, ai ai cũng cầu mong cho mình có một cuộc sống tốt đẹp và ngày càng hạnh phúc hơn. Nhưng ở đời mấy ai đạt được mọi điều như lòng mình mong muốn; trái lại, đôi khi còn phải gánh chịu những sự nghiệt ngã từ cuộc sống.  

Người phong là một ví dụ diển hình

Khi chị em Nữ tu Hội dòng Mến thánh giá Cái Mơn đến tận nhà thăm hỏi và chứng kiến hoàn cảnh sống của Anh Chị Em bệnh phong ở vùng sâu, vùng xa của 3 tỉnh: Bến Tre, Trà Vinh và Vĩnh Long, chúng tôi không khỏi bùi ngùi, xúc động trước hoàn cảnh thật đáng thương của họ.

Men theo lối mòn nhỏ chạy dọc con rạch, thỉnh thoảng chúng tôi phải vượt qua bụi rậm đầy gai, phải đi qua bờ bên kia con rạch bằng chiếc cầu tre nhỏ xíu bắt ngang đám lá dừa nước, chị em chúng tôi tìm đến nhà chị Lê Thị Hành, một bệnh nhân phong, ở xã Tân Thanh Bình, Huyện Mỏ Cày Bắc, Bến Tre. Mặc dù đã nghe các anh chị ở Trạm y tế nói nhiều về bệnh nhân nầy cũng như gia đình chị, nhưng chúng tôi vẫn thật sự bị sốc khi đối diện với chị.  

Khi chúng tôi đến, chị tránh né không muốn tiếp xúc, không chuyện trò. Chị khép nép, rụt rè ngồi tránh xa với vẻ mặt thẹn thùng, ái ngại lúc nào cũng muốn lẫn tránh đi nơi khác. Sau một hồi thuyết phục, khích lệ, chị mới chịu ngồi đón tiếp và tâm sự với chúng tôi về số phận đầy cay đắng của chị.

Cuộc sống cô độc của chị lẳng lặng trôi theo năm tháng trong căn chòi nằm chênh vênh sát mé sông. Người phụ nữ tuổi lục tuần ấy hằng ngày chỉ quanh quẩn trong nhà không dám tiếp xúc với thế giới bên ngoài và cũng chẳng dám nhìn mặt ai. Trong cảnh cô đơn, tủi cực, đau đớn chị tâm sự "nhiều khi chỉ muốn chết đi cho rồi!".

Chị kể trong nước mắt: cuộc sống của chị và gia đình trông chờ vào cô em gái út bị bệnh tâm thần và người chị kế khù khờ. Hằng ngày 2 người phụ nữ nầy bơi xuồng dọc theo con rạch tìm vớt những trái dừa trôi theo con nước. Công việc tiếp theo đem về bổ ra lấy trái bán còn vỏ thì phơi khô khi đủ trăm (120 vỏ) bán với giá 20.000đ/trăm..  

Khi chúng tôi mang những món quá của các ân nhân đến trao tặng chị, chị rất cảm động đến nỗi rơi nước mắt và thầm thì nói lời cám ơn. Dù cuộc sống không mỉm cười với số phận không may mắn của những bệnh nhân phong, nhưng họ họ vẫn cố gắng để giành lấy sự sống. Và cần lắm bàn tay, những tấm lòng nhân ái để cùng tiếp thêm sức sống và nghị lực cho những con người đau khổ nầy để họ được thêm nghị lực chống chọi với bệnh tật và đương đầu với cuộc đời lắm nghiệt ngã nầy.

Chia tay chị Hành, chúng tôi ra về mà lòng vẫn còn trĩu nặng với một nỗi buồn khôn tả.

Nhìn lại đôi tay, đôi chân chân lỡ loét, co quấp có mùi khó ngửi thoang thoảng, với gương mặt bị biến dạng, chúng tôi không thể cầm được nước mắt khi phải chia tay. Bệnh tật nó phá hủy con người đến thế sao? Cả đời họ mang một bản án chung thân mà không hy vọng có ngày được ân xá. Nỗi đau thể xác đã vậy nhưng sánh sao bằng nỗi đau tinh thần khi bị những người chung quanh xa lánh, ghê tởm. Cuộc đời họ dường như rơi xuống tận đáy vực thẳm của kiếp nhân sinh. Họ cố lê lết từng ngày trong đơn côi cô quạnh. Đau đớn mỗi ngày một tăng thêm. Không biết cuộc sống của những đứa con mai ngày rồi sẽ ra sao? Việc học hành, tương quan của chúng với những người chung quanh như thế nào đây?

Nếu không có niềm tin có lẽ con người sẽ dễ rơi vào tuyệt vọng vì những câu hỏi không có lời đáp

VP Caritas Vĩnh Long

1657    30-09-2014 20:00:03