Sidebar

Thứ Bảy
20.04.2024

Cứ lớn đi đừng sợ

Tôi chẳng dám nói mình đã trưởng thành. 20 tuổi, non xanh biếc rờn, thỉnh thoảng muốn tắt nắng buộc gió kiểu Xuân Diệu vì sợ cái độ phai tàn sắp sửa. Những lúc ấy thấy đời mơn mởn sao đó. Từng nghĩ nếu một tảng thiên thạch lao vào Trái Đất lúc này, mình sẽ ra đi ở cái lúc đẹp nhất đời. Hay nhỉ. Vì ai đó nói trưởng thành đáng sợ lắm. Phan Ý Yên viết Người lớn cô đơn. Có bài hát Khi người lớn cô đơn. Đại loại thế, thiên thạch rơi xuống lúc này là mình không bao giờ biết con quái vật trưởng thành đáng sợ đến mức nào đâu nhỉ.

Tôi vẫn tưởng tượng khi mình đang ngồi im ở đây thì ngoài kia cây vẫn đang thay lá, Trái Đất vẫn quay quanh mặt trời, móng tay và tóc mình vẫn đang dài ra. Cuộc sống, về bản chất là luôn vận động, dù chúng ta có cảm nhận được điều đó hay không cảm nhận được điều đó. Nên chẳng có cớ gì mà chúng ta lại không buộc phải trưởng thành, cứ bé mãi được.

 

Sâu róm hóa bướm phải thoát kén đau đớn. Không có trưởng thành không đau đớn. Khủng hoảng tôi có thừa. Sau khi cho mối tình đầu vào nhà kho kí ức. Khi đứng trước gương tự hỏi Mày muốn là ai, muốn theo đuổi điều gì, làm nghề gì. Khi đi giữa trung tâm thương mại sáng choang đông đúc và sặc mùi nước hoa đắt tiền, nhìn những người giàu có và nghĩ xem họ có hạnh phúc không. Khi nghe tiếng tích tắc đồng hồ và thấy rằng bao lâu không có thời gian ra bãi cỏ thảnh thơi đọc một cuốn sách, gặp một đứa bạn hay về thăm gia đình, mình bận rộn thật hay đang sống gấp làm liều đây. Ăn 500 bữa cơm một mình, ngạc nhiên sao mình chẳng thấy buồn, hay là bị bệnh vô cảm ?

Câu hỏi, câu hỏi và câu hỏi. Đầy vấn nghi về cuộc sống rộng dài phía trước. Nhưng chẳng có lấy một câu trả lời. Ai đó nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Nhưng chắc đối với người trưởng thành, cửa sổ đó phải là loại Eurowindow. Dù bên trong có gào thét hay kêu la, bên ngoài vẫn bình thản như mặt hồ không có sóng. Tôi gọi giai đoạn ở giữa trẻ con và người lớn là khi “ thoát kén”, ngột ngạt, hoang hoải, nghi vấn, vùng vẫy. Như con sâu sắp hóa bướm. Một là bạn sẽ chết ở tuổi hai mươi nhưng vài chục năm sau mới được chôn cất, nghĩa là bạn chết vì cái kén, sâu vẫn hoàn sâu. Hai là bạn sẽ tung cánh bay ra bầu trời khi xanh thẳm khi bão tố ngoài kia, như con bướm vậy.

Tôi không dám nói đã biết mình sẽ sống thế nào, nhưng ít nhất tôi đã luôn nghĩ về nó. Đơn giản thôi, không biết nơi mình sẽ đến, thì đi làm gì. Không biết cách mình sẽ sống, thì là sống hay tồn tại?

Có người nói: “Bạn hỏi tôi sẽ sống thế nào à? Tôi sẽ học xong đại học, rồi học tiếp thạc sĩ. Tôi kết hôn. Tôi muốn làm ở một công ty danh tiếng. Tôi …..” Dừng lại. Đấy chỉ là những việc bạn sẽ làm thôi. Tôi nhớ câu nói này: Chỉ là sống thôi mà, mục đích là hạnh phúc, tất cả mọi thứ khác đều là phương tiện.

Có một người thầy từng dạy tôi, trên 40 tuổi, doanh nhân thành đạt, khi trẻ từng nghĩ mình phải kiếm thật nhiều tiền và đúng là như thế. Rồi cuộc hôn nhân của thầy tan vỡ, thầy tâm sự: “ Tôi đã không bao giờ cố để hiểu vợ, tôi áp đặt cô ấy, tôi gặp khó khăn trong quản trị cảm xúc bản thân. Tôi không có lấy một ngày vui vẻ. Tôi có nhiều tiền, nhưng tôi đã bỏ vị trí giám đốc rồi, để đứng đây, dạy kĩ năng sống”

“Làm người thành công” – cụm từ được nói nhiều nhất, nhưng ai cũng chỉ quan tâm đến vế thành công mà quên mất muốn thành công trước hết phải làm người, phải học kĩ năng sống.

Có lẽ tôi không cần nói nhiều về kĩ năng sống nữa. Nó là quản trị cảm xúc bản thân, vượt qua khủng hoảng, thấu hiểu chính mình, ứng xử hài hòa trong các mối quan hệ, tư duy tích cực, quản lí thời gian, biết điều gì là quan trọng trong cuộc sống,….

Tôi thấy rằng hình như nỗi buồn là cái gì thời thượng lắm. Như thể bạn ngồi cafe một mình, hay đọc tiểu thuyết ngôn tình, post và share những status buồn thì mới là trưởng thành, mới sành điệu, vì bạn quan niệm trưởng thành cô đơn và kinh khủng lắm. Tôi đồng ý cái giá của lớn lên là cô đơn và thậm chí khủng hoảng. Nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi có phải mình ngộ nhận sự nhích lên ở con số tuổi tác là là trưởng thành không, có bao giờ bạn từng nghĩ về những giá trị mình theo đuổi chưa ? Như thế mới thật sự là trưởng thành.

Tôi là người bình thường. IQ 108, mức trung bình. Chiều cao 1m59, cân nặng 46, mức trung bình. Người thiên về não phải. Mũi không cao, da mặt không đẹp bằng da chân, ngoại hình trung bình. Cứ thấy máy ảnh là cười, 1000 kiểu ảnh thì có một kiểu cười. Học kinh tế nhưng mù kinh tế. Thấy đại học đúng là trò nghịch dại. Không có ý định chụp ảnh kỷ yếu vì không biết tạo dáng yểu điệu. Thích áo quần free size và sneaker. Thích quan sát, viết lách, hứng thú màu sắc.

Người bình thường có quyền hạnh phúc không?

Thời đi học tôi không nghĩ là mình thông minh, vì học Toán bình thường. Bây giờ vẫn thế, vì tôi không biết về kinh tế. Trong khi, Toán và kinh tế, là đơn vị đo chung về thông minh của xã hội. Tôi có lúc nghĩ mình không giống con gái nữa, vì mẹ muốn tôi đi đôi giày búp bê đế cao có nơ thì mới giống, thì mới may ra có anh chàng nào để ý. Tôi thì có đức tin là anh ta sẽ thích sneaker và sẵn sàng đi bộ với mình cơ. Tại sao cuộc sống cứ phải là văn mẫu nhỉ ? Kiểu như kiếm vài trăm triệu một tháng mới đáng sống còn ít hơn thì không phải à?

Bạn sẽ biết một người là thông minh màu sắc khi người ta rất biết cách mix trang phục và phụ kiện. Đi mua đồ với họ hẳn rất thích. Bạn sẽ biết một người là thông minh nhạc điệu khi người ta hát nguyên một bài tiết tấu nhanh và ngắt nghỉ khó khi bạn thậm chí không theo kịp nhạc. Nghe họ hát hẳn rất thích. Bạn sẽ biết một người thông minh không gian khi nhìn vào bố cục bức ảnh người ta chụp, nghĩa là không có cái chuyện chân ở mép dưới bức ảnh và đỉnh đầu án ngữ mép trên bức ảnh, chẳng thấy cảnh vật gì đâu nhé. Được họ chụp hình cho hẳn rất thích….
Nhưng không ai nói họ thông minh, vì đó không phải toán. Không ai nói họ thành công, vì họ không kiếm bộn tiền từ sở thích đó.

Trưởng thành, nghĩa là bạn sẽ hiểu và trân trọng chính mình và cuộc sống. Tâm tĩnh khi đời rất động. Trưởng thành, là cái ngày tôi mở lòng ra, bình thản ôm cả cuộc sống rực rỡ và gay gắt vào lòng, là cái ngày tôi đứng trước gương và Say cheese với cái đứa không hoàn hảo trong gương. Như những nốt nhạc, khi bổng khi trầm, cuộc sống chảy vào lòng mình như những giai điệu bất tận. Và nghĩ, nếu bố mẹ chúng ta cũng mãi mãi không trưởng thành, thì ai là người bao bọc cho đứa ích kỉ không muốn lớn lâu như vậy?

Ai rồi cũng sẽ trưởng thành.
Vậy nên, lớn đi đừng sợ.

Sưu tầm

714    05-04-2017