Sidebar

Thứ Năm
28.03.2024

Lòng tin của viên đại đội trưởng - Lòng tin của mỗi người chúng ta

27.6.2020 Thứ Bảy

Mt 8, 5-17

LÒNG TIN CỦA ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG - LÒNG TIN CỦA TA

            Trang Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe Mt 8, 5-17, ta thấy niềm tin tưởng và tín thác gần như tuyệt đối của viên đại đội trưởng vào Chúa Giêsu khi ông đáp: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh” (Mt 8, 8).

            Lời tuyên xưng của viên bách quản là kết quả hiểu biết đúng đắn về bản thân và quyền năng của Thiên Chúa nơi Chúa Giêsu. Ðể có sự hiểu biết đúng đắn cần phải có thái độ khiêm nhường và thành thật. Vì con người là một tinh thần kết hợp với thể xác: thể xác bị ràng buộc bởi các điều kiện không gian và thời gian, còn tinh thần chẳng bị một ràng buộc nào; thể xác đang nằm sát đất, nhưng tinh thần có thể vươn tới trời cao; thể xác đang ở hiện tại, nhưng tinh thần có thể lùi lại quá khứ hoặc hướng tới tương lai rất xa.

            Viên đội trưởng cầm đầu một toán quân lính, chắc hẳn là người ngoại đạo. Thế mà trong cuộc gặp gỡ và đối thoại ngắn ngủi với Chúa Giêsu, chúng ta thấy toát lên nơi ông một tấm lòng kính trọng với Chúa, một đức tin mạnh mẽ, một lòng tín thác nồng nàn và đầy vẻ chân thành. Việc ông nói ông đủ thẩm quyền để sai khiến các người thuộc cấp, và ông tin Chúa cũng đủ quyền năng để làm cho đầy tớ ông khỏi cơn đau đớn, đó là cả một sự tin tưởng tuyệt đối.

            Và rồi đứng trước lòng chân thành và sự tin tưởng tuyệt đối này, Chúa Giêsu liên tưởng đến những người gọi là dân của Chúa, thế mà lòng tin của họ lại không bằng viên đội trưởng ngoại đạo này. Sự liên tưởng có tính so sánh ấy chắc chắn làm Chúa thấy chạnh lòng. Vì dân riêng của Chúa đã trở nên chai cứng, lòng tin có khi bị biến dạng, và tôn giáo có khi trở thành vụ lợi.

            Với lời khen ông đại đội trưởng, ta thấy là lời khen dành cho người ngoại giáo, nhưng cũng là lời xót xa Chúa trao gởi cho những người “có đạo”. Làm sao ra nông nỗi này? Chắc chắn có vấn đề trong lối sống đạo của người Công Giáo. Một lối sống bị tù hãm trong thói quen vô hồn. Một sự hiểu biết nông cạn về giáo lý, Kinh Thánh và Giáo Hội, dễ đưa chúng ta đến một lối thực hành Đạo máy móc, vô nghĩa vì thiếu vắng tình yêu.

            Nếu Chúa Giêsu đã khen lòng tin của người đàn bà bị bệnh loạn huyết khi bà nghĩ rằng chỉ cần đụng vào gấu áo Ngài cũng đủ để được khỏi, thì lòng tin của viên bách quản này còn mạnh hơn nhiều: Ông tin rằng Chúa Giêsu chỉ cần nói một lời, thì đầy tớ của ông, dù có ở xa đến đâu cũng sẽ được lành. Trước lòng tin ấy, Chúa Giêsu đã thốt lên: "Tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như thế".

            Chúa Giêsu chưa hề gặp một người dân Isreal nào bộc lộ được một lòng tin như ông này. Ông là một người ngoại, có nghĩa là một người đã không được giáo dục theo văn hóa và tín ngưỡng Do thái, một người không biết đến Kinh thánh, và tất nhiên không biết có Đức Chúa là Thiên Chúa chân thật. Chính ông ta là một con người như thế mà lại đã thẳng thắn bộc lộ lòng tin vào Chúa Giêsu là một người Do thái!

            Ta thấy khi nhận ra điều đó, Chúa Giêsu cũng thốt lên đầy chua chát: “con cái Nước Trời sẽ bị quăng ra bên ngoài”. Lời này của Chúa thực sự cảnh tỉnh cho chính chúng ta hôm nay: Tôi là Kitô hữu, là người môn đệ theo Chúa, liệu tôi có thực sự tin vào Chúa cách mạnh mẽ, có được tấm lòng chân thành và tín thác như người ngoại giáo kia không? Câu hỏi này chất vấn tôi hằng ngày. Lời của Chúa hôm nay phải là lời cảnh tỉnh tôi mọi lúc.

            Ta thấy qua lòng tin và sự khiêm nhường của ông mà người đầy tớ đã được Chúa cứu chữa. Chính Chúa Giêsu cũng đã ngạc nhiên về niềm tin của ông vào Chúa, khi Người nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo thật các ông, tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như thế” (Mt 8, 10). Hằng ngày, khi chúng ta cầu nguyện, tham dự thánh Lễ, làm các việc tông đồ... vì lòng tin vào Chúa chứ không phải vì lợi ích, vì hư danh ấy là lúc chúng ta đang tiến gần đến Nước Trời.

            Đức tin không phải là tổng hợp các tín điều và nghi thức mà chúng ta chấp nhận vì thói quen. Nhưng tin là sự sống. Sống niềm tin trong mọi chuyện vui buồn của kiếp người. Sống đức tin là đón nhận Ý Chúa đang thể hịên trong cuộc sống, qua những vui buồn, thành công hoặc thất bại mà lòng trí chúng ta xác tín Chúa đang ở với Chúng ta. Tin là một sự gặp gỡ sống động, luôn đổi mới chúng ta nhờ gặp được Chúa Giêsu trong từng ngày.

            Một điều thực hành chúng ta cần ghi nhớ, đó là đức tin của người này đem lại những điều tốt lành cho người khác. Đức tin sống động của người cấp trên, là ân huệ bảo vệ người cấp dưới. Đức tin vững vàng, phong phú của cha mẹ, là ân huệ để Chúa chữa lành bệnh tật cho con. Biết như  thế, để chúng ta sống trách nhiệm với những người chúng ta có liên hệ. Biết như thế, để chúng ta cầu nguyện cho những người thân yêu, như người đại đội trưởng đã xin ơn cho người tôi tớ của mình.

            Trong cuộc sống, ít khi ta chấp nhận đau khổ, mấy khi ta nhớ đến Chúa và bám vào Chúa khi ta thất bại, bệnh tật, khổ đau. Đó là do ta còn giữ cái tôi ích kỷ, còn bám vào thế gian và chưa hiểu hết tình thương của Chúa. Chúa muốn chúng ta thấy một điều rằng qua đau khổ mang ta đến với Chúa, qua đau khổ ta mới cậy trông nơi Chúa.

            Hãy làm bất cứ công việc gì trong bổn phận của mình với lòng chân thành, làm với trách nhiệm của người có niềm tin. Hãy học nơi người đại đội trưởng biết quan tâm tới tất cả mọi người, không phân biệt họ là người trên hay kẻ dưới để rồi có thể học được bài học yêu thương của Thầy Giêsu đã dạy chúng ta.

            Hãy gìn giữ và tăng triển đức tin của mình qua từng ngày sống, để rồi chúng ta sẽ cùng với mọi người từ phương đông phương tây đến dự tiệc cùng các tổ phụ trong Nước Trời, chứ không phải bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài Nước Trời để phải khóc lóc và nghiến răng.

 

            Chớ gì và ước mong lời Chúa hôm nay là một nhắc nhở chúng ta trong công việc hằng ngày, giúp chúng ta vững tin và nhận ra mọi ơn lành đến từ Chúa và dâng lời cảm tạ Ngài.

693    24-06-2020