Sidebar

Thứ Ba
23.04.2024

Thánh Ca-mi-lô sinh tại Bát-si-a-ni-cô

 

Năm lên 17 tuổi, Thánh nhân theo cha gia nhập đoàn quân viễn chinh, chống lại quân đội Hồi giáo. Trong khi chiến đấu, Ngài bị thương, phải trở về quê nhà điều trị. Sau khi bình phục, Ngài bắt chước bạn xấu ăn chơi trụy lạc đến hết tiền hết của, phải đi làm thuê làm mướn kiếm sống hằng ngày. Những lúc thất nghiệp, Ngài phải đi ăn xin. Và sau cùng đã được và giúp việc cho một nhà dòng.

Nhờ lời các cha dòng khuyên bảo, Ngài ăn năn hối lỗi và than thở với Chúa:

– Lạy Chúa: thật khốn thân con. Con biết Chúa quá muộn. Con đã bao lần giả điếc làm ngơ trước lời kêu gọi của Chúa. Xin Chúa thương tha cho con. Xin Chúa thương tha cho kẻ tội lỗi khốn nạn nầy!…

Và ngay hôm đó, Ngài đã xin gia nhập vào dòng, lúc đó Ngài đã 25 tuổi. Ngài lo đọc kinh cầu nguyện, ăn chay hãm mình hằng ngày, để đền bù bao tội lỗi đã phạm. Nhưng không được bao lâu, vết thương ở chân Ngài lại tái phát. Ngài phải rời nhà dòng, đi điều trị tại bệnh viện ở Rô-ma.

Trong thời gian nằm ở bệnh viện, Thánh nhân đã nhận ra ơn gọi đặc biệt Chúa ban cho Ngài. Ngài thấy các nhân viên bệnh viện rất vô tâm, nhiều khi đối xử tàn nhẫn với người bệnh. Từ đó, Ngài hiến thân phục vụ bệnh viện. Ngày đêm Ngài tận tụy hy sinh giúp đỡ họ, và mời gọi thêm bạn hữu cộng tác. Nhiều khi công việc nặng nề vất vả, các bạn than van chán nản, Ngài khuyên lơn an ủi:

– Chúng ta chớ nản lòng. Chúng ta giúp đỡ các bệnh nhân là giúp đỡ chính Chúa. Người sẽ thuởng chúng ta.

Một bạn đồng nghiệp với Thánh nhân nói về Ngài:

“Tôi phải bắt đầu bằng nhân đức bác ái vì là căn nguyên và là đặc sủng quen thuộc hơn hết của Ca-mi-lô. Tôi phải nói rằng Ngài cháy lửa nhân đức nầy không những đối với Thiên Chúa mà còn đối với tha nhân và nhất là đối với bệnh nhân, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy họ là lòng Ngài đã mềm và chảy ra, khiến Ngài quên hết mọi lạc thú, vui thoả và dính bén ở đời nầy; khi săn sóc một bệnh nhân nào, Ngài tỏ ra hoàn toàn bị thu hút và thiêu hủy. Trong sự yêu thương phục vụ người ấy hết mình, Ngài muốn mang vào mình mọi đau đớn và khổ sở của họ, để làm nhẹ bớt đau thương hay chữa khỏi tật nguyền cho họ.

“Ngài như nhìn thấy con người Đức Ki-tô nơi họ một cách mãnh liệt, đến nỗi nhiều khi lúc cho họ ăn, Ngài tưởng họ là chính Đức Ki-tô, nên nài xin họ, ban ơn và tha thứ tội lỗi cho mình. Ngài đứng trước mặt họ một cách cung kính như thật sự ở trước mặt Chúa. Trong lúc trò chuyện, không có gì được Ngài năng pha vào và sốt sắng thêm vào bằng những câu về đức ái, mà Ngài muốn gieo vào lòng hết thảy mọi người”.

Để phục vụ các bệnh nhân đắc lực hơn, Thánh nhân đã xin theo học và tập mình làm Linh mục. Năm 1584, Ngài được thụ phong và dâng Thánh lễ đầu tiên tại nhà thờ Thánh Gia-cô-bê, và lãnh nhiệm vụ cai quản Thánh đường Đức Bà hay làm phép lạ. Chính nơi đây, Ngài đã thành lập tu hội “Anh Em Giúp Đỡ Bệnh Nhân”. Năm 1591, Đức Giáo Hoàng Ghê-gô-ri-ô thứ 15 đã nâng tu hội của Ngài thành Dòng tu. Ngoài ba lời khấn khó nghèo, khiết tịnh và tuân phục, các tu sĩ thuộc dòng Ngài còn khấn hiến thân phục vụ những người đau khổ bệnh tật.

Thánh nhân qua đời ngày 14 tháng 7 năm 1614 tại Rô-ma. Và năm 1746, Ngài được Đức Giáo Hoàng Bê-nê-đi-tô tôn phong hiển Thánh.

Quyết tâm: Noi gươngThánh Ca-mi-lô, hết lòng ăn năn hối lỗi mỗi khi lầm lỗi sa ngã, và suốt đời thương yêu giúp đỡ những người đau khổ, nhất là những kẻ bệnh hoạn tật nguyền.

Lời nguyện: Lạy Chúa, Chúa đã ban cho Thánh Linh mục Ca-mi-lô lòng bác ái phi thường đối với người ốm đau bệnh tật. Vì công đức của Thánh nhân, xin tuôn đổ vào lòng chúng con tinh thần bác ái của Chúa, để chúng con biết phụng sự Chúa nơi anh em, và trong giờ lâm tử, chúng con được đến cùng Chúa thật vững dạ an lòng.

941    30-11--0001