Sidebar

Thứ Ba
23.04.2024

Thế nào là mất trinh ?

 

 

Trinh tiết chống mọi hình thức chung chạ. Người đồng trinh biết rằng quả tim con người có giá trị như đền thờ của Thần Khí. Họ chỉ có thể cho món quả quý giá này cho người họ tin tưởng.

 

 

Cách đây mấy năm, trong một khóa tĩnh tâm, có một cô đến xưng tội với tôi. Cô xưng rất lâu và chân thành.

Nhưng lòng trung thực và ăn năn đã bị tính hoài nghi, lời mỉa mai và một kinh nghiệm sống làm cô cứ tự vấn hoài về lòng trung thực và ăn năn của mình.

Cô là người rất xuất sắc và từng trải. Có thể nói cô biết hết mọi ngóc ngách của cuộc đời. Và cô rất khổ.

Xưng tội xong, cô hỏi tôi cô phải làm gì. Tôi đề nghị cô xúc tiến một chương trình tích cực và lâu dài của việc “vá trinh tiết” để phục hồi lại trinh tiết của cô. Lời đề nghị làm cô sốc, nhưng đó là điều cần thiết cô phải làm.

Dù tuổi đời còn trẻ, cô đã đi rất nhiều, gần như đã làm hết mọi sự và đã làm xong, có thể nói, cũng vì vậy mà làm cô vô cùng khổ sở. Không còn nét trẻ con nào trong tâm thân cô. Cô đã đánh mất gần hết sự trong trắng.

 

Lời khuyên tôi cho cô, “vá trinh”, là liều thuốc mà tôi nghĩ càng ngày càng cần thiết cho mỗi con người chúng ta, vào thời buổi toàn cầu hóa này. Chúng ta quá cần trong trắng.

Nó muốn nói gì?

Ở nghĩa sâu nhất của chữ này, trinh tiết là một thái độ trong hiện tại đúng hơn là một kỷ niệm về quá khứ tình dục của chúng ta. Trinh tiết của một người không phải là kinh nghiệm tình dục của họ trong quá khứ cho bằng thái độ của họ khi đứng trước thực tế.

Thế nào là thái độ này? Nó gồm ba yếu tố ăn khớp với nhau:

Trước hết, trong trắng là thái độ của đứa trẻ khi đứng trước thực tế. Trẻ con có một tinh thần rất trong trắng, nguyên khai. Trong tâm trí nó, giống như người đồng trinh, luôn có một ý thức về cái mới lạ: kinh nghiệm của lần đầu tiên. Và khả năng biết ngạc nhiên.

Không có bất cứ ảo tưởng nào về cái “đã thấy”, nhưng có một “lòng kính sợ Thiên Chúa,” sợ tình yêu, nỗi sợ khởi đầu của đức khôn ngoan. Vì thế mà nơi trẻ con, nơi người đồng trinh, luôn có một nét huyền nhiệm, ý niệm của một cái gì thiêng liêng, không chạm tới được, không lèo lái được.

Thứ hai, trong trắng là sống không chăn gối, sống với nỗi khao khát trải nghiệm cái không bao giờ được thỏa nguyện cách trọn vẹn. Đồng trinh là sống trong căng thẳng, chưa được thỏa nguyện, khao khát, chờ đợi giây phút được nên trọn trong tương lai. Người đồng trinh không đi đến giường cưới một cách hấp tấp, vội vã. Điều này không chỉ đúng trong phạm vi bản năng giới tính mà còn đúng với tất cả các lãnh lực khác của đời sống.

Cuối cùng, trong trắng là sống tôn trọng và xem là thiêng liêng một số khía cạnh của nhân cách và cuộc sống: chỉ chia sẻ các lãnh vực trong bối cảnh tôn trọng hoàn toàn đặc tính thiêng liêng. Đối với một người đồng trinh luôn có một khiết tịnh nào đó trong kinh nghiệm, trong mọi lãnh vực của đời sống bao gồm cả cuộc sống tình dục.

Trinh tiết chống mọi hình thức chung chạ. Người đồng trinh biết rằng quả tim con người có giá trị như đền thờ của Thần Khí. Họ chỉ có thể cho món quả quý giá này cho người họ tin tưởng.

Trẻ con có thái độ trong trắng tự nhiên này. Nhưng ở đây, thái độ này tùy thuộc vào các yếu tố tự nhiên nơi các người trẻ, chưa biết gì, thiếu kinh nghiệm, mê tín, thiếu cơ hội, ngây thơ tự nhiên, thiếu óc phê phán và thực tiễn.

Khi lớn lên, óc phê phán phát triển, cùng lúc chúng ta có kinh nghiệm, chúng ta mất rất nhiều tính trinh bạch. Một phần, đây là chuyện cần thiết, tự nhiên và lành mạnh – làm người lớn mà vẫn ngây thơ thì không lý tưởng cho lắm.

Tuy nhiên, sự mất tính trinh tiết này một phần không lành mạnh và có thể tránh được.  Như trường hợp người đàn bà tôi kể ở trên, sự mất trinh tiết một phần do háo hức muốn biết mà thiếu suy xét, bóc trần đặc nét thiêng liêng của thực tế, phá bỏ các cấm kỵ (nhất là về mặt tình dục) đi ngược với đạo đức hay để cho sự sốt ruột và thất vọng cuốn chúng ta đi xa khỏi tính khiết tịnh.

Khi điều này xảy ra, tùy phạm vi lớn hay nhỏ trong mỗi cuộc sống mà, chúng ta phát triển một sai lầm về các hiểu biết của cuộc sống và chúng ta bắt đầu sống trong aỏ tưởng này. Và đó là sự mất trinh thật: sống không lành mạnh với cuộc sống, với người khác và với tình dục. Trong tình trạng này, tình yêu đích thực, lãng mạn đích thực, và tất cả vẻ đẹp của tình yêu, khi đó sẽ chết héo theo. Sau cùng sự mất mát tính trong trắng đưa đến một tình trạng thiếu hạnh phúc sâu xa, một trạng thái không còn thơ ngây, một tình trạng trong khi sự thật là đáng thương đó, nhưng lại từ chối thừa nhận chính sự đau đớn và căn nguyên của nó. Đó là một trong những đặc tính của hỏa ngục, đáng thương nhưng từ chối thừa nhận sự thật.

Đi cùng với điều này là một khuynh hướng của tính cố chấp. Tại sao? Bởi vì như Chesterton đã diễn tả chính xác: “Đến một lúc nào đó, đứa trẻ thơ ngây trong mình sẽ chán sống giả tạo; chán chuyện giành giật cướp bóc và tô son trát phấn như thổ dân Da Đỏ. Đó là lúc nó làm khổ chúng ta.”

Nền văn hóa hiện thời đã làm khổ chúng ta! Làm cách nào để chúng ta thức tỉnh khỏi cơn ác mộng này?

Ronald Rolheiser

Nguyễn Kim An dịch

831    14-05-2019