Sidebar

Thứ Tư
22.01.2025

Chúa Nhật II TN B_3

CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN B
Ga 1,35-42

1. Cần giới thiệu Đức Giê-su cho người chưa biết Ngài

Đức Giê-su nói: «
Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin, thì sẽ bị kết án» (Mc 16,16). Sự cần thiết và quan trọng của Đức tin được Kinh Thánh nói đến rất nhiều (xem thêm: Lc 8,12b; Cv 16,31; Rm 10,9; Ep 2,8; 1Pr 1,9; v. v...). Nhưng tin không phải chuyện ai cũng làm được: ta thấy hiện nay trên thế giới, cứ 10 người thì mới có 3 người mang danh là tin Đức Giê-su. Và rất có thể trong 3 người - hay hơn nữa - mang danh là tin ấy mới có một người thật sự tin vào Ngài (vì tin thật sự là tin phải được chứng tỏ bằng việc làm, bằng đời sống và sự dấn thân thật sự). Việc có đức tin tùy thuộc nhiều điều kiện: một cách khách quan vào cơ hội hay «nhân duyên» (nói theo từ nhà Phật), và một cách chủ quan vào tâm trạng của mỗi người. Về điều này thánh Phao-lô cũng viết: «Kinh Thánh nói: Tất cả những ai kêu cầu danh Đức Chúa sẽ được cứu thoát. Thế nhưng làm sao họ kêu cầu Đấng họ không tin? Làm sao họ tin Đấng họ không được nghe? Làm sao mà nghe, nếu không có ai rao giảng » (Rm 10,11.13-15a).

Để người ta tin vào Đức Giê-su, cần có người giới thiệu Ngài cho họ. Người giới thiệu hết sức cần thiết. Trong thương trường, để bán được hàng hóa, người ta phải tìm mọi cách, bằng quảng cáo, tiếp thị, để giới thiệu cho mọi người biết trên thị trường có loại hàng hóa ấy, chất lượng nó ra sao, nó cần thiết cho đời sống thế nào. Thời nay, hàng hóa mà không nhờ quảng cáo và tiếp thị thì dễ có nguy cơ bị ế. Trong bài Tin Mừng hôm nay, ta thấy Gio-an Tẩy giả đã giới thiệu Đức Giê-su cho hai môn đệ của mình để họ theo Ngài: hai môn đệ này một người là An-rê, và người kia chắc hẳn là Gio-an (nhỏ), tác giả bài Tin Mừng này (tác giả thường không muốn nói đến bản thân mình). Nhờ Gio-an Tẩy giả giới thiệu, hai môn đệ của ông đã trở thành môn đệ của Đức Giê-su và dấn thân trọn vẹn cho Ngài suốt cuộc đời.


2. Cần giới thiệu lại Đức Giê-su cho người đã biết và tin Ngài


Hiện nay, chung quanh ta có biết bao người không tin thật sự vào Đức Giê-su, vào chân lý cứu độ. Trong số đó, có biết bao người mang danh là tin Ngài, nhưng thật sự chỉ là tin trên danh nghĩa, vì trong thực tế họ chỉ biết về Ngài rất mơ hồ, sự biết ấy không đủ sức mạnh để thúc đẩy họ sống và hành động như sự hiểu biết ấy đòi hỏi. Ngay trong số chúng ta, những người tự xưng là Ki-tô hữu, chúng ta có thể tuyên xưng rất mạnh niềm tin của mình, thậm chí kết án những ai tin khác với mình, nhưng giữa niềm tin ấy và cuộc sống của ta là cả một sự xa cách.
Tin trên lý thuyết và sống trong thực tế không trùng hợp với nhau, sự, chủ trương hành động, nóilàm khác xa nhau. Điều đó chứng tỏ chúng ta chưa thật sự tin.

Thánh Gia-cô-bê nói: «
Một thân xác không hơi thở là một xác chết, cũng vậy, đức tin không có hành động là đức tin chết» (Gc 2,26; x.2,17). Nhiều khi chúng ta tưởng mình có đức tin, nhưng đức tin ấy xét cho nghiêm túc lại là thứ «đức tin chết», những đức tin giả hiệu, là «hàng giả», loại rẻ tiền (vì được mua với giá rẻ). Chính vì thế, Giáo Hội ngày nay mới nói đến vấn đề «phúc âm hóa mới», hay «tái phúc âm hóa», nghĩa là giới thiệu lại Đức Giê-su cho những người đã biết Ngài, đã mang danh là tin Ngài, để họ tin Ngài một cách đích thực hơn.

3. Tỷ lệ người tin thật sự trong Giáo Hội và thế giới hiện nay


Cứ nhìn vào thực trạng của Giáo Hội, của xã hội và thế giới hiện nay, ta có thể thấy được tỷ lệ người tin
thật sự vào Đức Giê-su là bao nhiêu. Người thật sự tin tất nhiên phải trở thành «muối» (x. Mt 5,13; Mc 9,49; Lc 14,34), thành «men» (Mt 13,33; Lc 13,21) chất lượng. Nếu thức ăn được ướp muối mà vẫn bị hư, bột được trộn men mà không dậy lên được, là vì: hoặc muối hay men quá ít, hoặc muối hay men đã bị mất chất lượng. Vì nếu men tốt thì chỉ cần «một chút men (là đủ) làm cả khối bột dậy men» (Gl 5,9).

Tệ hơn nữa, nếu men bị biến chất thành men thối thì thật là nguy hiểm cho đống bột. Đức Giê-su đã cảnh cáo chúng ta chuyện này: «
Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pha-ri-sêu và men Hê-rô-đê» (Mc 8,15; x. Mt 16,6). Ngài giải thích: «Men Pha-ri-sêu tức là thói đạo đức giả» (Lc 12,1b), là thói giữ đạo một cách hình thức, với những nghi lễ trang trọng bề ngoài, mục đích để được ca tụng, được khen, nhưng trong tâm hồn thì chẳng có tình thương, chẳng muốn hy sinh chịu thiệt cho ai (x. Mt 23). Còn «men Hê-rô-đê» có thể là thói ham thích quyền bính, thích ép buộc người khác phải làm theo ý mình, đồng thời sẵn sàng làm tất cả mọi sự - kể cả những chuyện bỉ ổi, đê hèn, tội lỗi - để đạt được hay duy trì quyền bính của mình (x. Mt 2,16). Hai loại «men» này thực chất thì như nhau, nhưng một đằng áp dụng trong tôn giáo, một đằng áp dụng ở ngoài đời. Chính những loại «men» này đã làm Giáo Hội, xã hội và thế giới thoái hóa về đạo đức và tâm linh.

Vậy, ai sẽ là người làm công việc «
tái phúc âm hóa» này, nghĩa là làm cho muối mặn trở lại, men nồng trở lại? Bạn nhận định thế nào về thực trạng của Giáo Hội, xã hội và thế giới hiện nay? Bạn có ý thức được nhu cầu khẩn thiết phải tái phúc âm hóa trong Giáo Hội không? Bạn có nghe thấy tiếng Chúa kêu gọi bạn làm công việc này không? Nếu nghe thấy, bạn có đáp lại tiếng Chúa như Sa-mu-en trong bài đọc I không? Bạn có sẵn sàng đi theo và rủ người khác theo Ngài như hai môn đệ của Gio-an Tẩy giả trong bài Tin Mừng không? Bạn thử lắng nghe Chúa nói trong lòng mình và nghe cả lòng mình nói nữa!

4. Dành cho Chúa tất cả, đừng giữ lại gì cho mình


Thái độ của Gio-an Tẩy giả cũng là một gương mẫu và là một bài học tốt cho chúng ta. An-rê và Gio-an (nhỏ) đều đang là môn đệ của Gio-an Tẩy giả. Chắc chắn ông đã từng nói với các môn đệ mình cũng như đã từng nói với dân chúng: «
Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người. Tôi làm phép rửa trong nước để giục lòng sám hối, còn Người sẽ làm phép rửa trong Thánh Thần và lửa» (Mt 3,11). Khi nói những lời ấy, Gio-an Tẩy giả xác định mình không phải là Đấng ấy, đồng thời muốn giới thiệu Đấng ấy để mọi người - kể cả các môn đệ của ông - tin và hướng về Đấng ấy. Chính vì thế, khi Gio-an Tẩy giả «thấy Đức Giê-su đi ngang qua, ông lên tiếng nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa"» thì có «hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Đức Giê-su». Khi hai môn đệ rất ưu tú của mình bỏ mình để làm môn đệ Đức Giê-su, chắc chắn Gio-an Tẩy giả cảm thấy một niềm vui buồn lẫn lộn. Vui vì thấy Đức Giê-su có được hai môn đệ, vui vì hai môn đệ của mình có được một người thầy cao cả và xứng đáng hơn mình. Nhưng cũng buồn vì mình đã bị mất mát một cái gì rất thân quí. Giữa vui và buồn ấy, đối với một người thật sự quan tâm tới công việc chung, thì cái vui ấy sẽ lấn át cái buồn, và nỗi buồn chỉ là thoáng qua.

Khi ta giới thiệu Đức Giê-su cho mọi người, rao giảng, dạy dỗ về Ngài, chắc chắn vì sự giới thiệu, dạy dỗ ấy, nhiều người sẽ nhận ta là thầy, và theo làm môn đệ ta. Ngoài ra, ta còn được biết bao người kính trọng, nể phục, khen ngợi, đồng thời dành cho ta nhiều ưu tiên, đặc quyền đặc lợi nào đó. Ban đầu có thể ta không hề nhắm tới những điều phụ thuộc này, nhưng khi đã hưởng được những ưu đãi hay đặc quyền đặc lợi ấy, lòng ta bắt đầu cảm thấy gắn bó với chúng, đến nỗi nếu không có những ưu đãi hay đặc quyền đặc lợi ấy, ta cảm thấy thiếu thốn, bực bội. Từ đó, như một phản xạ có điều kiện, khi ta giới thiệu hay rao giảng về Đức Giê-su, phản ứng tự nhiên của ta là đòi hỏi những ưu đãi hay đặc quyền đặc lợi ấy. Và cuộc đời tông đồ của ta dần dần bị biến chất. Ta không còn quan tâm chính yếu tới Đức Giê-su mà ta đang giới thiệu, rao giảng, nhưng ta lại tìm chính ta, tìm danh vọng, địa vị, ưu đãi trong chính công việc tưởng chừng rất thánh thiện ấy. Và khi bổn phận tông đồ buộc ta phải từ bỏ chúng, ta không thể chấp nhận được. Ta cố níu lại cho bằng được những thứ ấy. Đó chính là một trong những cám dỗ rất thường gặp nơi những người làm tông đồ, những người giới thiệu Đức Giê-su như Gio-an Tẩy giả. Thiết tưởng chúng ta luôn luôn tỉnh táo kẻo sa vào chước cám dỗ ấy, vì có biết bao người đã chìm đắm trong đó rồi!


Cầu nguyện

Lạy Cha, con biết Cha là nhờ Đức Giê-su giới thiệu, và biết Đức Giê-su là nhờ Giáo Hội, nhờ một ai đó giới thiệu. Nhờ đó, con được diễm phúc biết và yêu mến Cha, biết và tin theo Đức Giê-su để được cứu độ. Vì thế, con cảm thấy mình thật ích kỷ nếu không tiếp tục giới thiệu cho những người khác nữa biết về Cha, về Đức Giê-su. Nhưng xin hãy cho con biết và tin đích thực, đồng thời sống thật sự niềm tin ấy trước khi giới thiệu niềm tin ấy cho người khác
. Amen.

John Nguyễn

HÃY ĐẾN MÀ XEM
Ga 1,35-42

Ngỡ ngàng trước quang cảnh hùng vĩ của hàng ngàn lớp sóng dập dồn, hạt muối bé bỏng thầm hỏi: "Hỡi biển, người là ai?" Rồi cô ta mon men đến gần lớp sóng vừa dạt vào bờ cát trắng: "Hỡi biển, người là ai?" "Hãy ngâm mình vào lòng biển, con sẽ biết ta là ai?" Lời vọng vừa tha thiết vừa linh thiêng làm hạt muối quên đi nỗi sợ hãi, nó mạnh dạn lao mình vào dòng nước mát trong. Hạt muối từ từ tan dần giữa sóng biển. Một cơn sóng cao cuốn trôi hạt muối ra xa. Trước khi biến tan hoàn toàn, hạt muối reo lên với niềm hạnh phúc: "Tôi biết rồi, biển chính là tôi, và tôi được về biển".

Tâm trạng của hai môn đệ thánh Gioan cũng giống hạt muối bé bỏng. Các ông đã mau mắn theo chân Chúa Giêsu ngay khi thánh Gioan giới thiệu Đức Giêsu. Nỗi khát vọng tìm kiếm chân lý như đang bừng sáng trong tim các ông. Hiểu được nỗi lòng ấy Chúa Giêsu quay lại hỏi: "
Các anh đi tìm gì?" Hai môn đệ liền thưa: "Rabbi, Thầy ở đâu?" Phải chăng hai ông muốn thăm Đức Giêsu thôi sao? Đối với người Do Thái: thăm người nào là bước vào thế giới con người của người đó, là xin được tiếp cận gần gũi mật thiết hơn. Đức Giêsu đọc được nguyện ước của hai ông nên mời các ông: "Hãy đến mà xem". Sau khi nhận lời mời, các ông đã đến với Chúa, ở lại với Người và trở thành những môn đệ trung tín của Người. Và cũng như niềm hạnh phúc của hạt muối khi khám phá ra ý nghĩa của biển đối với mình, hai môn đệ này cũng hăng say đem kinh nghiệm thiêng linh của mình chia sẻ với người thân cận: "Tôi đã gặp Đấng Mesia", và dẫn Simon đến với Chúa.

Câu truyện thật đẹp và dịu êm dường nào. Nó để lại trong tâm hồn các ngài kỷ niệm khó quên. Đồng thời, trở thành mốc điểm cho cuộc lột xác trở thành môn đệ Đức Giêsu. Cuộc đời chúng ta đã có khi nào được chạm đến Đức Giêsu, hay sẵn sàng để Đức Giêsu chạm đến mình chưa? Điều kiện cần có là sự khát vọng chân lý phải được tưới chăm mỗi ngày nơi tôi, bằng lương tâm trong sạch, hướng thiện, để khi những cơ hội sống dầu tốt hay xấu xảy đến đời tôi, tôi vẫn đủ bén nhạy nhận ra sự hiện hữu của Thiên Chúa và sẵn sàng đáp lại tiếng Ngài mời gọi "Hãy đến mà xem". Vâng, tôi phải tan biến trong Ngài như hạt muối tan hoà trong lòng biển cả, như các môn đệ ở lại với Đức Giêsu và nên một với Ngài, lúc đó tôi mới hiểu rõ Thiên Chúa có ý nghĩa gì đối với đời tôi.


Lạy Chúa, Lời Chúa vẫn vang vọng qua từng biến cố thường nhật. Còn con lại quá vướng bận với thế giới riêng mình. Nơi có rất nhiều đối tượng, kỳ vọng tạm bợ mà con đang mải miết theo đuổi. Liệu con có thể trở thành môn đệ của Ngài khi còn chất đầy các thần tượng thế trần? Xin giúp con xác tín rằng chỉ có Ngài là chân lý - tình yêu đích thực; Và con phải ở lại với Ngài xuyên qua thế giới đang diễn ra quanh con: người bạn mới bị mất việc, người bác mới phát căn bệnh hiểm nghèo, người chị có đứa con bỏ nhà ra đi, hay người con bị nghiện ngập sa đoạ. Cùng những vẻ đẹp của sự chân thành nơi đôi mắt thơ ngây của đứa bé, sự quảng đại hy sinh của tình vợ chồng, tình nghĩa phụ tử... Tất cả đều ẩn chứa Con Người - sứ điệp Đức Giêsu muốn gửi đến cho con. Nguyện xin Chúa hãy mở quả tim, đôi mắt con, đôi tay con để con không chỉ dừng lại qua việc giữ đạo nơi nghi thức phụng vụ, nhưng hăng say đem Chúa đến với tha nhân bằng những nghĩa cử thiết thực, cùng giúp họ nhận ra Tình yêu Thiên Chúa đang có trong họ và họ đang sống trong Tình yêu của Người.


Ước mơ ấy, còn lệ thuộc rất nhiều nơi thiện chí của con, và hạnh phúc cứu độ của nhân loại đang chờ đợi sự đáp trả quảng đại nơi con. Câu trả lời của con là gì?

Sr. Magdalena Oanh, MTGQN

ƠN GỌI
Ga 1, 35-42

Thiên Chúa luôn có cách, có phương thế, có những nẻo đường để mời gọi con người đi theo Ngài. Tin Mừng mà Ngài giới thiệu chính là Con Một Chí Ai của Ngài là Đức Giêsu Kitô. Cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và các môn đệ đầu tiên được Tin Mừng giới thiệu hôm nay muốn gợi lên cho nhân loại ý tưởng ấy.

Gioan Tẩy giả đã gặp gỡ Chúa, Ông không chỉ giữ cho riêng mình mà giới thiệu Chúa Giêsu cho các môn đệ của mình. Các môn đệ của Gioan Tẩy giả đã tới tìm gặp Chúa và ở lại với Chúa suốt ngày hôm ấy. Anrê là một người trong nhóm môn đệ đã gặp Chúa và về đưa em của mình là Simon đến gặp Chúa. Xem ra những cuộc gặp gỡ của những những người được Chúa để ý cũng tương tợ như vậy. Trở về cựu ước ta sẽ thấy những ơn gọi đặc biệt và lạ lùng.


Samuel trong đền thờ đang đêm nghe tiếng Chúa gọi. Lần thứ ba Ông đã thưa với Chúa:"
Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe".

Môsê gặp gỡ Chúa trong bụi gai rực đỏ. Đavít, chàng chăn chiên nhỏ bé, có mái tóc hoe hoe vàng được Chúa tuyển chọn. Nhiều ngôn sứ đáp lại tiếng Chúa gọi mời.


Những cuộc gặp gỡ trong Tin Mừng đều na ná xẩy ra tương tự: một người gặp được Chúa, họ nong nả giới thiệu Chúa cho người khác. Các môn đệ đều được Chúa kêu mời trong những hoàn cảnh cụ thể: có người đang ngồi ở bàn thu thuế, có người đang ở dưới gốc cây vả, có người đang giặt lưới hoặc đang vá lưới với cha mình trên bãi biển vv...


Mỗi cuộc gặp gỡ trong cuộc sống là một dịp nhận ra Tin Mừng, mỗi dấu chỉ trong cuộc đời là lời mời gọi gặp gỡ Chúa. Chúa là Tin Mừng, gặp gỡ, tìm ra được Tin Mừng là nhận ra Chúa đang hiện diện giữa dòng đời, giữa cuộc sống.


Mẹ Têrêsa Calcutta đã tìm và nhận ra Chúa nơi những con người nghèo, nơi những người vất vưởng, hấp hối. Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, mỗi lần tiếp xúc với giới trẻ là đem Chúa cho họ và họ nhận ra Ngài là hiện thân của Chúa Giêsu. Thi sĩ Paul Claudel nhận ra tiếng Chúa trong tiếng chuông ngân của giáo đường. Charles Foucauld đã nhận ra Chúa trong những giờ tĩnh lặng. Phanxicô khó nghèo đã nhận ra Chúa nơi vẻ đẹp của muôn loài muôn vật vv và vv. Mỗi người đều có những cảm nghiệm về ơn gọi và gặp gỡ Chúa.


Ngày nay nhiều nước rất hiếm ơn gọi. Sở dĩ ơn gọi bị khủng hoảng vì con người chạy theo những khoa học, những văn minh, vật chất vượt quá sức tưởng tượng của con người. Họ vẽ ra khuôn mặt của Chúa Giêsu bị méo mó. Họ tự nghĩ ra Chúa Giêsu hơn là chính khuôn mẫu Ngài đã hiện diện, đã có. Một nhà Kinh Thánh đã viết: "
Đức Giêsu loan báo nước trời nhưng Giáo Hội đã đến"( Loisy ).

Tìm gặp Đức Giêsu phải như mẫu mực của hai môn đệ tiên khởi. Người ta không thể gặp được Chúa trong sự xa hoa, tráng lệ và không phù hợp với nước trời. Một Giáo Hội nghèo với những con người chân thành, đơn sơ, chất phác, đó là Hội Thánh của Chúa Giêsu. Cuộc sống của con người chứa đựng biết bao chặng đường, nẻo đi, nơi đến của sự hiện của Chúa và lời mời gọi của Chúa Giêsu. Con người có niềm tin luôn sẵn sàng, chóng vánh và tỉnh thức để nhận ra Chúa Giêsu đang hiện diện, đang có mặt trong mọi trạng huống của cuộc đời. Chúa Giêsu trên thập giá là sự hiện diện tột đỉnh và mầu nhiệm nhất nói lên sự có mặt của Chúa giữa trần gian để cứu độ gian trần.


Tin Mừng là Đức Kitô luôn là niềm vui, sự hạnh phúc mà con người có lòng tin đang lần mò tìm kiếm và đòi được chia sẻ, đòi được cảm thông. Tin Mừng luôn thúc bách con người cần phải được loan báo. Con người chỉ có thể sống Tin Mừng khi Tin Mừng được loan báo. Cuộc sống chứng nhân là lời loan báo mãnh liệt nhất và ý nghĩa nhất để rao truyền và giới thiệu Chúa Kitô cho người khác. Ơn gọi và tiếng gọi của Chúa vẫn vang lên. Nhưng thử hỏi con người có sống ơn gọi và nhận ra tiếng gọi của Chúa đang thôi thúc con người hay không ?


Lạy Chúa Giêsu, xin cho mỗi người chúng con luôn mau mắn nhận ra tiếng Chúa trong cuộc sống của chúng con
.

Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT

HÀNH TRÌNH ƠN GỌI
Ga 1, 35 - 42

Các bài sách thánh hôm nay đều nói về ơn gọi. Ơn gọi của Samuel thật lạ lùng. Còn ơn gọi của Anrê và Gioan diễn ra nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên, dù mạnh mẽ lạ lùng hay nhẹ nhàng bình thường, hành trình ơn gọi nào cũng trải qua bốn giai đoạn.

1- Giai đoạn thứ nhất :
Chúa kêu gọi. Việc Chúa kêu gọi không xảy ra tức khắc trong một lần, nhưng diễn tiến tuần tự, chậm rãi với mức độ tăng dần, tuỳ sự đón nhận của người nghe. Thoạt tiên là một lời kêu gọi nhẹ nhàng qua một thiên hướng, một ước nguyện của người thân, một gương mẫu, một thần tượng. Ở Samuel, đó là ước nguyện của bà mẹ muốn tạ ơn Chúa. ở Anrê và Gioan, đó là thiên hướng đi tìm lý tưởng. Sau đó, Chúa có thể dùng các trung gian dẫn ta đến với Chúa. Trong trường hợp Samuel, người trung gian là thày cả Hêli. Còn trong trường hợp Anrê và Gioan, thánh Gioan Baotixita đã làm trung gian đưa hai môn đệ đến với Đức Giêsu.

2- Giai đoạn hai :
Ta đáp trả. Nếu ta trung thành đáp trả mỗi khi nghe tiếng Chúa kêu gọi, Chúa sẽ tiếp tục gọi ta đi vào những đoạn đường mới, mỗi lúc một khó khăn hơn. Tiếng Chúa mời gọi mỗi lúc một mãnh liệt hơn, đòi hỏi ta phải trả lời mỗi lúc một dứt khoát hơn. Cho đến một thời điểm quyết định, Chúa sẽ đưa ra lời mời gọi cuối cùng đòi ta trọn vẹn dấn thân lên đường theo Chúa. Với Samuel, việc Chúa ba lần cất tiếng gọi chứng tỏ Chúa tha thiết muốn tuyển chọn ông. Với Anrê và Gioan, việc Đức Giêsu mời hai ông đến chỗ Ngài ở đã khiến hai ông phải dứt khoát với quá khứ để bắt đầu một giai đoạn mới.

3- Giai đoạn ba :
Sống thân mật với Chúa. Tuyệt đỉnh của ơn gọi không phải là làm việc cho Chúa, nhưng là sống thân mật với Chúa. Chúa không kêu gọi ta theo một chủ thuyết nhưng kêu gọi ta theo Chúa. Ta đến với Chúa không phải để học những bài học lý thuyết nhưng để tham dự vào sự sống của Chúa. Sự sống của Chúa là sự sống thần linh nâng ta lên hưởng nếm sự ngọt ngào của tình Cha - Con thắm thiết. Sự sống của Chúa là tình yêu đưa ta vào hạnh phúc của người biết mình được yêu thương. Trong tình yêu Thiên chúa, tâm hồn ta được gột rửa sạch mọi tội lỗi. Trong tình yêu Thiên chúa, trái tim ta trở nên dịu dàng, hiền hoà rộng mở để tha thứ và đón nhận mọi người. Hạnh phúc sống trong tình yêu Thiên chúa lớn lao đến độ biến đổi toàn bộ cuộc đời ta. Ai đã một lần nếm cảm sẽ không còn mơ ước điều gì khác nữa. Sau khi được tiếp xúc thân mật với Chúa, trọn cuộc đời Samuel hoàn toàn dâng hiến cho Chúa. Sau một buổi chiều thân mật sống với Đức Giêsu, hai tông đồ Anrê và Gioan gắn bó với Người, cho đến chết vì Người.

4- Giai đoạn bốn :
Làm chứng cho tình yêu Chúa .Cảm nhận được tình yêu Thiên chúa rồi, ta sẽ không thể làm điều gì khác hơn là ra đi làm chứng về tình yêu đó. Giống như dòng suối sung mãn tràn xuống thành thác, tâm hồn tràn đầy tình yêu sẽ cất lên thành lời ca tụng, giới thiệu tình yêu Thiên chúa cho mọi người. Sau khi gặp Đức Giêsu, Anrê vội vã đi tìm em là Phêrô để dẫn đến giới thiệu với Người. Từ đó, Anrê theo Đức Giêsu cho đến cuối đời. Ông đã đem chính mạng sống làm chứng cho tình yêu của Thiên chúa. Ông đã đổ máu ra để chứng thực tình yêu ấy. Ông dám khước từ cuộc sống trần gian vì ông đã biết đến hạnh phúc đích thực trong tình yêu Thiên chúa.Tất cả chúng ta đều được Thiên chúa mời gọi đến sống thân mật với Người trong tình Cha-Con thắm thiết. Lời Chúa vang lên khi ta chịu phép Rửa tội. Lời Chúa tiếp tục mời gọi ta khi ta lãnh nhận các bí tích, khi ta nghe sách thánh, khi ta học giáo lý, khi ta tĩnh tâm, nghe giảng. Lời Chúa lúc thì nhẹ nhàng thoang thoảng, khi thì mãnh liệt thiết tha. Nhiều lúc ta tưởng đến nhà thờ vào ngày Chủ nhật là đã đáp lại tiếng Chúa mời gọi, nhưng không phải. Chúa không mời gọi ta chỉ đi lễ như trả nợ. Chúa muốn ta thực sự gặp gỡ Người, tiếp xúc thân mật với Người, sống thân thiết với Người trong tình con thảo.Hành trình đức tin của người Kitô hữu là một hành trình đi về với Chúa. Sau bao nhiêu năm giữ đạo, tôi đã đi đến đâu ? Tôi đã thực sự gặp được Chúa chưa ? Tôi đã tiến đến gần Chúa chưa ? Hay là tôi mới ở khởi điểm ? Hãy đến, Chúa đang mời gọi ta. Chúa đang chờ đợi ta. Chúa đang mở rộng vòng tay, mở rộng trái tim để đón ta đến sống trong tình yêu của Người. Tình yêu ấy là hạnh phúc muôn đời của ta.

Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt       

 ĐỂ TRỞ NÊN MÔN ĐỆ CHÚA GIÊSU
Ga 1,35-42

Tư tưởng xuyên suốt của các bài đọc Chúa nhật thường niên năm B này là : Chúa kêu gọi và con người đáp trả. Vì thế, bài đọc I kể lại sự kiện Thiên Chúa gọi Samuel, đến bài Tin Mừng là việc Chúa Giêsu thâu nhận những môn đệ đầu tiên và con người đáp trả " này con xin đến để thực thi ý Chúa"( đáp ca).

Theo Chúa thì phải gắn bó với Chúa " và họ ở lại với Người ngày hôm ấy"(c.39b), đây là kinh nghiệm sâu xa của những môn đệ tiên khởi, đến nỗi họ không bao giờ quên được những giây phút đầu đời trong sứ vụ mặc dù đã trải qua ít nhất 65 năm" lúc đó vào khoảng giờ thứ mười"(c.9c). Ở lại là kết hợp với Người như bài đọc II diễn tả " ai kết hợp với Chúa thì nên một tinh thần với Người" (1Cor.6,13..). Đây chính là câu trả lời cho chủ đề của bài Tin Mừng hôm nay : Để trở nên môn đệ Chúa Giêsu thì điều kiện tiên quyết là:


"Hãy đến mà xem" : Chúa Giêsu không thâu nhận mộn đệ bằng những lý thuyết suông nhưng muốn họ phải đến gần, để chứng kiến, để cảm nghiệm những gì Người đang sống, đang làm để mà bắt chước, mà sống như thế. Chúa Giêsu không chấp nhận môn đệ chỉ có danh mà không có thực. Điều kiện thứ hai là "ở lại với Người " đây là điều kiện sống còn của người môn đệ, vì muốn trở thành môn đệ Chúa không chỉ là một cuộc trao đổi xã giao, một cuộc gặp gỡ qua đường trong công việc làm ăn hay chỉ để tán gẫu cho qua thời giờ.


Trái lại đây làcuộc sống với, sống cùng, sống trong, nghĩa là phải ở lại trong Người, đó chính là tình yêu đối với Chúa và tình yêu đó có thể thay đổi cuộc đời con người, bởi đã gắn bó với Người. Và đây chính là cuộc gặp gỡ của 4 môn đệ tiên khởi: Andrê, Gioan, Phêrô, Giacôbê, một cuộc gặp gỡ kỳ lạ và thấm đẫm tình yêu, không thể phai nhòa.


Các môn đệ đầu tiên khi được giới thiệu đã đến và xem, và không thể rời xa, vì Người niềm nở, chân thật và đã giúp họ quyết định " ở lại với Người". Ở với Người họ thấy bình an, hoan lạc, và những thời khắc ở lại với Người đã biến đổi cuộc đời họ. Họ hăng say đi loan báo, đi giới thiệu, đi khoe với người khác. Ngày nay Chúa vẫn mời gọi chúng ta, chúng ta phải lắng nghe tiếng Chúa và đến với Người bằng cầu nguyện. Có như thế chúng ta mới trở thành môn đệ Chúa và hăng say loan báo tin vui cho muôn người. Chúng ta đừng nghĩ rằng việc loan báo chỉ dành cho một số người như các linh mục, tu sĩ nam nữ. Không, Chúa mời gọi mọi người hãy đến mà xem, hãy lưu lại trong Chúa và loan báo những gì mắt thấy tai nghe, những gì đã cảm nghiệm.


Nếu không có Andrê giới thiệu Simon thì làm gì có Phêrô một thủ lãnh Giáo Hội ? Nếu không có Philip giới thiệu Nathanael thì làm gì có Bathôlômêô nhiệt thành? Nếu không có Andrê giới thiệu cậu bé có 5 chiếc bánh và hai con cá thì làm gì mọi người hôm ấy được ăn no? Nếu ai cũng nghĩ không phải tôi thì làm gì ngày hôm nay chúng ta nhận lãnh được Tin Mừng ? Vâng, Chúa đang mời gọi mọi người, từng người một đi giới thiệu Đức Kitô cho người khác, chúng ta phải là những người giầu tình bạn, mặn mà tình người, những bước chân thân thiện và những lời nói chan chứa tình yêu " Chúng tôi đã gặp Đấng Mesia"


Như thế bài Tin Mừng hôm nay chất vấn mỗi người chúng ta : Ai là người sẽ đi với tôi và ai là người mà tôi sẽ giới thiệu cho Chúa Giêsu ? Hãy tâm niệm và đem ra thực hành. Lạy Chúa, xin cho chúng con một tinh thần nhiệt thành truyền giáo, biết tận dụng mọi tương quan trong cuộc sống mà giới thiệu Đức Kitô cho những người chúng con gặp gỡ, hầu Nứoc Chúa được mở rộng khắp nơi.

Sr Mai An Linh, OP

Nguồn vietcatholic.org

1255    13-01-2012 16:48:12