Sidebar

Thứ Bảy
04.05.2024

Chúa Nhật Mình Máu Thánh Chúa A

  1. Kỷ Vật Tình Yêu
  2. Chúa Nhật Mình và Máu Thánh Chúa Kitô
  3. Tuyệt Đỉnh Yêu Thương
  4. Chuyện Tình Cao Cả
  5. Lương Thực Trường Tồn
  6. Thánh Thể Bí Tích Của Tình Yêu
  7. Sống Nhờ Chúa
  8. Yêu là Được Ở Lại Trong Nhau
  9. Thịt Ta Thật Là Của Ăn
  10. Sự Sống Đời Đời
  11. Chúa Nhật Lễ Kính Mình và Máu Thánh Chúa
  12. Kẻ Phàm Nhân Được Ăn Bánh Thiên Thần
  13. Thánh Thể Tình Yêu Vị Tha
  14. Ai Ăn Thịt Ta và Uống Máu Ta
  15. Bí Tích Thánh Thể
  16. Chúa Nhật Mình và Máu Thánh Chúa
  17. Tấm Bánh Tình Yêu
  18. Bàn Tiệc Nước Trời
  19. Chúa Nhật Lễ Mình và Máu Thánh Chúa Kitô A

 

KỶ VẬT TÌNH YÊU
Ga 6,51-59

Sau mỗi trận đấu bóng đá, chúng ta thường thấy các cầu thủ đổi áo cho nhau để làm kỷ niệm, hoặc những người lính trước khi ra chiến trận, hay tặng cho nhau chiếc lược, cây viết, để sau này còn nhớ đến nhau, nhớ lại thời kỳ oanh liệt đã qua. Lãng mạn hơn nữa, là những người vợ, người chồng hoặc hai người yêu nhau, trước khi đi xa cũng thường trao cho nhau những chiếc nhẫn để khi nhớ đến nhau nhìn vào kỷ vật như đang thấy được người yêu, người vợ bên cạnh, cho dù lúc đó họ đi xa, hay đã mất. Cũng thế, trước khi về trời, trong bữa tiệc ly, Đức Giêsu cũng để lại cho con người một kỷ vật tình yêu, đó là việc Chúa lập phép Thánh Thể để lưu lại cho loài người một bằng chứng tình yêu vĩ đại. Thật vậy, kỷ vật mà Thiên Chúa để lại cho chúng ta không giống như kỷ vật mà con người để lại cho nhau. Kỷ vật của Ngài không phải vàng bạc, cũng chẳng phải tiền của, nhưng kỷ vật mà Đức Giêsu lưu lại cho loài người hết sức đặc biệt, mà từ xưa đến nay tôi chưa thấy ai làm, đó chính là bản thân Ngài, chính Mình Ngài, là một kỷ vật tình yêu huyền nhiệm với hai đặc tính:

Thứ nhất, là kỷ vật được phát xuất từ tình yêu cao thượng

Kỷ vật mà con người trao cho nhau cũng được phát xuất từ tình yêu giữa hai người bạn, hai người thân, hai người yêu hay hai vợ chồng, nói chung tình yêu này được phát xuất giữa con người với con người. Còn kỷ vật mà Đức Giêsu để lại phát xuất từ tình yêu giữa Thiên Chúa với con người, giữa Đấng Tạo Hoá với loài thụ tạo. Vậy có tình yêu nào cao cả cho bằng tình yêu khiêm hạ như thế, có ngôn từ nào để diễn tả cho hềt tình yêu đó. Hơn nữa, kỷ vật mà Thiên Chúa trao ban chính bằng xương bằng thịt Ngài, một kỷ vật sống chứ không phải như những kỷ vật chết mà con người trao cho nhau. Thật là một sáng kiến lạ lùng mà chỉ có tình yêu Thiên Chúa mới nghĩ ra được điều đó, là lấy máu thịt Ngài để làm của ăn, của uống nuôi sống chúng ta

Thứ hai, kỷ vật từ trời và hằng sống

Trước khi trao kỷ vật cho con người thiên Chúa đã chuẩn bị từ ngàn xưa và được manh nha khá rõ khi dân Do Thái đi trong sa mạc, đã được Thiên Chúa cho thứ lương thực Manna "bánh từ trời". Đó chính là hình ảnh tiên báo về thứ Bánh Hằng Sống Thiên Chúa sẽ ban chính là Mình và Máu Chúa, Bánh Ngài ban chính là Bánh từ trời, như chính Đức Giêsu đã khẳng định: "Đây là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn và họ đã chết". Đúng vậy, bánh mà Chúa ban chính là Chúa Giêsu, Đấng "từ Chúa Cha mà ra" đã trở thành kỷ vật trường tồn giúp cho con người sống khoẻ, sống mạnh, sống đẹp ở đời này, vừa bảo đảm cho sự sống lại và cuộc sống vĩnh cữu vì "Ai ăn thịt Tôi và uống máu Tôi, thì Tôi sống trong người ấy và Tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết và được sống đời đời".

Như vậy, kỷ vật mà Thiên Chúa để lại cho loài người không phải là do công trạng của con người, mà là do sáng kiến tình yêu của Thiên Chúa, kỷ vật này không phải ở trần gian mà là từ trời xuống, kỷ vật này cũng không như Manna ăn mà vẫn chết, nhưng được sống đời. Do đó, ai biết đến với Chúa nhận lấy kỷ vật mà Ngài trao ban sẽ thuộc về Chúa ngay từ đời này va ømai này sẽ thuộc về Ngài mãi mãi. Vì kỷ vật này là dấu chỉ cho đời sống vĩnh cữu đã khởi sự, và là bảo chứng cho sự sống lại vào ngày sau hết. Đó là ý nghĩa mầu nhiệm Mình máu Thánh Chúa mà chúng ta long trọng cử hành hôm nay.

Vì yêu mà con người trao kỷ vật cho nhau, ngày ngày họ quý trọng và nâng niu kỷ vật như chính người yêu đang sống với họ vậy. Còn BTTT một kỷ vật tình yêu Thiên Chúa đã ban cho loài người thì sao? Ngài cũng muốn chúng ta nâng niu quý trọng và sống mật thiết với Ngài, nghĩa là đồng hoá với Ngài, nên giống Ngài trong tư tưởng lời nói và hành động. Để làm dược điều đó cần có đức tin và lòng khao khát, vì thiếu đức tin mà trong bài Tin Mừng hôm nay người Do Thái trở nên bỡ ngỡ không thể chấp nhận điều Đức Giêsu nói, có lẽ vì họ hiểu theo nghĩa qua vật chất, nên không còn thấy cái thiêng liêng nữa. Đúng là: "khi người ta tham lam những cái phù vân, người ta sẽ trở nên lạnh nhạt với những cái vĩnh cữu" hay "quá chăm chú về phần xác sẽ nhếch nhác về phần hồn".

Vậy, để sống tốt với kỷ vật mà Thiên Chúa để lại, chúng ta cần có đức tin và lòng khao khát được thể hiện qua việc năng tham dự Thánh Lễ và Rước Lễ, vì "phúc cho ai được mời đến dự tiệc chiên Thiên Chúa" tất cả chúng ta đều được mời đến dự tiệc Thánh Thể, thế nhưng có khá đông người tham dự Thánh Lễ mà không rước lễ, có khác chi được mời đến dự tiệc mà chẳng ăn uống gì, chỉ ngồi đó "nhìn miệng" người khác ăn rồi ra về sao. Về việc đi lễ, cha mẹ càng phải trở nên tấm gương cho con mình hơn vì "cha nào con nấy", chúng ta không thể làm biếng mà con mình trở nên siêng năng được. Như câu truyện Thầy Thỏ mở lớp dạy học.... Vì thế, cha mẹ phải trở nên gương sáng thì con mình sẽ làm theo.

Ngoài việc đi lễ, rươc lễ còn phải đi tham dự tham lễ cách tích cực, thưa kinh ca hát với cộng đoàn có tâm tình và lòng sốt mến, chứ không phải kiểu đi lễ cho có, đi cho khỏi mắc tội, hoặc ngồi dửng dưng thờ ơ kiểu "hồn con đây mà xác con đâu", hay kiểu:

"khen ai khéo đúc chuông chì
dáng thì có dáng, đánh thì không kêu"

Chỉ có bề ngoài mà không có bên trong. Nếu chỉ tham dự thánh lễ như thế thì chúng ta quá dửng dưng với kỷ vật mà Thiên Chúa đã ban, nghĩa là chúng ta đang dửng dưng với Chúa, vì kỷ vật là chính Chúa, là Mình Máu Thánh Chúa mà chúng ta đang cử hành trong thánh lễ hôm nay.

Vậy, mỗi người hãy nhìn lại xem mình đến với Chúa bằng tâm tình nào? Đang đi xem một vật triển lãm chăng? Hay đang đi thư giãn vì một tuần làm việc vất vả? Không! Như vậy thì thật sai lầm, vì Chúa để lại kỷ vật cho con người không phải để nhìn, để xem, mà là để sống, sống với Chúa, sống cách chân tình, không những bằng thể xác, tâm hồn, con tim mà bằng cả con người biết kết hiệp mật thiết với Chúa và trở thành một với Ngài như thánh Phaolô đã từng thốt lên: "Tôi sống nhưng không phải là tôi, mà là Đức kitô sống trong tôi" (Gl2,20). Amen.

CHÚA NHẬT  LỄ MÌNH THÁNH CHÚA KITÔ A
Ga 6, 51 - 58

Con người là xác và hồn. Con người gồm có vật chất, tinh thần và những yếu tố thuộc tính linh thiêng. Là con người, chúng ta không thể chỉ sống bằng cơm bánh, chúng ta còn được nuôi dưỡng bằng những của ăn tinh thần như học tập, giải trí, lao động nghệ thuật...Hơn nữa, chúng ta còn phải đón nhận lương thực thiêng liêng nuôi dưỡng đời sống linh hồn của mình nữa. Thấu hiểu điều đó nên Chúa Giêsu đã nói: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này sẽ được sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban tặng là thịt Ta đây để cho thế gian được sống" (Ga 6, 51)...Như thế, chính Mình Máu Chúa Giêsu là lương thực thiết yếu nuôi dưỡng con người chúng ta, để cho chúng ta sống, tồn tại và can đảm tiến bước trên đường lữ thứ về quê hương đích thực.  Chính Mình Máu Chúa đang làm thỏa mãn niềm khao khát của tâm hồn của chúng ta.

Bởi vì Thiên Chúa yêu thương con người nên Ngài đã dựng nên con người, dựng con người "theo hình ảnh Ngài, theo hoạ ảnh Ngài" (St 1, 27). Thiên Chúa yêu thương con người nên đã cho Ngôi Con xuống trần gian mạc khải cho con người biết tình thương của Thiên Chúa và Ngài đã chết vì yêu thương nhằm để cứu chuộc con người, Ngài đã mang lại phẩm giá cao sang mà con người đã đánh mất vì nguyên tội bất tuân. Hơn nữa, trước khi đi vào cuộc thương khó và phục sinh, Ngài đã lập bí tích Thánh Thể để lại ân huệ của sự sống cho con người, Ngài muốn cho con người đón nhận ngài bằng việc "ăn uống" chính Thịt Máu của Ngài để được hiệp thông với Ngài, hiệp thông với sự sống vĩnh cửu, để con người còn có thể hiệp thông với nhau nhờ "ăn uống" Mình Máu Ngài. Do đó, Ngài cho con người thông dự vào bản tính thần linh của Thiên Chúa nhờ việc đón lấy Mình Máu Chúa, thông dự trước vinh quang Nước Trời, nếm trước nguồn hạnh phúc vĩnh cửu. Nhờ đón lấy Mình Máu Chúa Kitô, con người được kết hợp mật thiết với Ngài và với nhau làm nên Thân Thể Mầu Nhiệm Chúa Kitô mà Chúa Kitô là Đầu và là Thủ lãnh của một dân tộc mới, dân tộc thánh thiện làm nên dân thánh của Ngài.

Bí tích Thánh Thể là bí tích Tình Yêu, là trung tâm của đời sống yêu thương của con người. Vì yêu thương Chúa Kitô đã có sáng kiến thiết lập bí tích Thánh Thể, Ngài dùng chính Thịt Máu Ngài để nuôi dưỡng loài người chúng ta. Ngày xưa dân Do Thái đi trong sa mạc sống nhờ ăn manna từ trời và uống nước từ tảng đá vọt ra nhưng họ vẫn phải chết. Còn hôm nay, con người sống trong thời đại mới, thời đại giao ước mới của Chúa Kitô, người kitô hữu được nuôi dưỡng bằng chính Thịt Máu Chúa Kitô, Thịt Máu con Vua Trời,...nơi bàn tiệc Thánh Thể. Của ăn Thịt Máu Chúa Kitô sẽ làm cho chúng ta được sự sống đời đời như Chúa giêsu đã nói "Ai ăn Thịt Ta sẽ được sự sống đời đời". Chúng ta sẽ sống chứ không phải chết nhờ ăn uống Thịt Máu Ngài. Chính Chúa Kitô đã xác quyết mạnh mẽ: "Thịt Ta thật là của ăn và Máu Ta thật là của uống" (Ga 6, 55). Ngài đã chấp nhận trở thành của ăn và của uống là những thứ thường tình nhất của đời sống con người để đưa con người vào sự sống đời đời.

Từ việc được kết hợp với Chúa Giêsu Thánh Thể sẽ đưa chúng ta đến việc hiệp nhất với tha nhân. Nhờ đón rước bí tích Thánh Thể, chúng ta sẽ có thêm tình yêu và nghị lực để sống tinh thần hiệp thông, chia sẻ với tha nhân. Mình Máu Chúa Kitô giúp chúng ta yêu thương Thiên Chúa nhiều hơn và cũng biết yêu thương tha nhân nhiều hơn. Yêu mến Thiên Chúa giúp chúng ta tránh lỗi phạm đến những giao ước, lề luật và tình yêu mà Thiên Chúa dành cho chúng ta. Yêu thương tha nhân giúp chúng ta dễ gần gũi, dễ thông cảm, dễ sẻ chia và dễ tha thứ cho tha nhân. Khi đó tình yêu của Thiên Chúa nơi Mình Máu Chúa là động lực thúc đẩy chúng ta sống yêu thương một cách trọn vẹn và chân tình, cụ thể và thâm sâu.

Mở rộng tâm hồn đón nhận Mình Máu Chúa, con người sẽ mở rộng trái tim và đôi bàn tay để đón nhận Ngài nơi tha nhân. Chúa Giêsu từ trời xuống thế cũng nhằm mục đích lôi kéo con người trở về với Thiên Chúa Cha. Người Kitô hữu cũng có trách nhiệm lôi kéo anh em mình trở về với Thiên Chúa như vậy. Khi được chia sẻ mình Máu Chúa Kitô, người Kitô hữu cũng đưỡc mời gọi chia sẻ cơm bánh hằng ngày cho tha nhân. Và kỳ diệu thay, chính khi chia sẻ với tha nhân, con người cảm nhận được sự sống và niềm hạnh phúc vĩnh cửu trong tâm hồn ngay trong chính cuộc sống này.

Lạy Chúa Giêsu, cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con lương thực trường sinh chính là Mình Máu Thánh Chúa. Xin cho chúng con siêng năng rước Chúa, thường xuyên tâm sự với Chúa bằng việc viếng Thánh Thể. Chúa đã tự hiến vì yêu thương chúng con, xin giúp chúng con cũng biết sống yêu thương tha nhân bằng việc chia sẻ, giúp đỡ, tha thứ và giúp đỡ tha nhân thăng tiến đời sống con người và đạt được hạnh phúc đời đời. Amen.

TUYỆT ĐỈNH YÊU THƯƠNG
Ga 6,51-58

Thường thì khi yêu thương ai chúng ta muốn ở gần, kề cận bên người mình thương. Nhiều khi chỉ cần ở bên nhau, nhìn nhau là tâm hồn thấy đủ, chẳng cần phải nói nhiều lời. Có cách gần gũi như giữa bạn hữu thân tình với nhau. Có cách thân mật như giữa vợ chồng gần nhau. Tuy nhiên tất cả đều giới hạn ở chỗ tuy gần nhau, nhưng vẫn chỉ ở bên nhau, ở ngoài nhau mà thôi.

Bằng một sáng kiến tuyệt vời, sáng kiến của một Vị Thiên Chúa, vượt quá mọi suy nghĩ, mọi phương thế của người phàm, Chúa Giêsu bày tỏ tình yêu của người một cách tuyệt đỉnh khi lập Phép Thánh thể, để ở lại với chúng ta, trước khi về trời. Thật vậy, khi nói: "Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy" (Ga 6,56) Chúa Giêsu không chỉ muốn ở gần, mà còn ở trong những người thương mến, khi họ rước Chúa. Mỗi khi rước Mình và Máu Thánh Chúa, chúng ta không biến Chúa thành thịt máu chúng ta, theo cách thông thường chúng ta ăn uống lương thực làm của nuôi thân xác, nhưng Chúa Phục sinh sẽ biến đổi chúng ta một cách nào đó nên giống Chúa, Đấng ba lần thánh, Nguồn hạnh phúc viên mãn, Sự Sống đời đời. Như vậy, khi ban Phép Thánh Thể, Thiên Chúa muốn ban điều trọn hảo cho những người mà Chúa yêu thương. "Yêu nhau là muốn điều tốt cho người mình yêu", Thánh Tôma Aquinô đã nói như vậy.

Chúa ngự trong tâm hồn những ai rước Chúa với lòng tin tưởng, trông cậy và yêu mến, chẳng những để biến họ nên giống Chúa, mà còn để đem lại hạnh phúc cho họ là sự sống đời đời, vì Chúa chính là Nguồn Sự Sống. "Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống" (Ga 6,51). Sống hoài, sống mãi, là nỗi khát khao của con người mọi thời. Muốn được sống đời đời thì phải sống với Chúa, sống trong Chúa, sống nhờ Chúa, qua việc rước Chúa. Chúa ở đâu, Chúa cũng muốn người được Chúa yêu thương ở đấy và sự sống đời đời là điều kiện cần thiết để những ai được Chúa yêu thương và yêu thương Chúa được sum họp muôn đời với Thiên Chúa Ba Ngôi.

Phép Thánh Thể là sáng kiến của một tình yêu tuyệt đỉnh mà Chúa dành cho hết mọi người, nếu chúng ta biết tin vào Chúa (Ga 6,35-36) và ăn uống Mình Máu Thánh Chúa (Ga 6,51).

Xin cho chúng con biết đáp trả lòng yêu thương vô bờ của Chúa bằng việc siêng năng dự lễ, viếng Thánh Thể và năng rước lễ một cách sốt sắng. Amen

CHUYỆN TÌNH CAO CẢ
Ga 6,51-58

Trong quyển " Sống Một Nghệ Thuật " có một chuyện tình được xếp vào hàng chuyện tình đẹp nhất Trung Quốc 2006: Một ông cụ 70 tuổi đã tự tay đẽo 6.000 bậc thang để giúp người vợ 80 tuổi của mình trèo lên núi, hay nói đúng hơn đó là cái hang mà họ đã sống 50 năm qua. 50 năm trước, chàng trai Liu Guojiang đem lòng yêu Xiu Chaoqing, một goá phụ đã có con. Quá mệt mỏi bởi những lời đàm tiếu, chống đối, ngăn trở của gia đình, bạn bè, họ đã bỏ nhà lên hang động này sống ẩn dật để được trọn vẹn yêu nhau. "Anh có chắc là không hối tiếc không?". Đó là câu hỏi Xiu thường hỏi chồng. "Chừng nào chúng mình còn làm việc cần cù, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt lên" . Đó là câu trả lời của Liu.

Vâng, sức mạnh của tình yêu là thế đó. Không có điều gì có thể quật ngã được sức mạnh ấy. Tình yêu nơi nhân loại chính là hình bóng của tình yêu nơi Thiên Chúa. Và nơi Thiên Chúa, tình yêu cũng được cụ thể hoá bằng hành động. "Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một mình cho thế gian... để nhờ Người Con nầy mà thế gian được cứu" (Ga 3,16-17). Tột đỉnh của tình yêu ấy là cái chết đau thương của Đức Giêsu trên thập giá, "Ngài đã tự hiến mình để trở nên của ăn của uống cho toàn dân".

Vâng, Con Một Thiên Chúa, Đức Giêsu Kitô đã nói: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống... Bánh Ta ban tặng chính là thịt Ta đây, để cho thế gian được sống" (Ga 6,51). Điều gì mà khó hiểu và man rợ như vậy? Ăn thịt người ư? Sao có thể như thế được? Chúng ta không thể hiểu đoạn văn một cách thô sơ và hết sức con người như thế. Nhưng nếu hiểu cách đó thì cũng không có gì đáng sợ lắm đâu! Chẳng phải nàng Thoại Khanh đã từng lóc thịt mình để nuôi mẹ chồng hay sao? Cái uyên thâm của câu chuyện này là lòng hiếu thảo tuyệt vời của nàng dâu. Cái cảm động trong câu chuyện tình của ông Liu là tình yêu mãnh liệt của hai ông bà. Vượt trên tất cả, cái đáng ca tụng ngàn đời trong hành động nuôi dân bằng chính Thịt Máu của Đức Kitô là tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại. Nó đẹp và cao quý hơn bất cứ thứ tình cảm nào khác là bởi vì bản thân là Thiên Chúa nhưng Ngài đã hạ mình, thí mạng cho đám tội nhân là chúng ta. Ngài đã cho ta được tái sinh và tham dự vào thiên tính của Ngài đang khi chúng ta còn trong cõi chết.

Đức Giêsu về trời không có nghĩa là chấm hết mọi hoạt động của Ngài nơi trần gian. Ngài vẫn ở với chúng ta, nơi Bí tích Thánh Thể. Qua tay vị Linh mục, Ngài từng ngày hiện diện trong tâm hồn con người, trở nên cao lương mỹ vị cho cuộc lữ hành về Nước Trời của con người. Bao lâu trên trái đất này còn con người thì Đức Giêsu vẫn nhẫn nại hiến tế chính mình cho họ, trong đó có bạn vào tôi.

Tôi không thể hiểu được điều huyền nhiệm trong những hành động của Thiên Chúa. Tôi cũng không cắt nghĩa được những lời nói trong Kinh Thánh một cách rõ ràng như các nhà thần học. Nhưng có một điều tôi không bao giờ sai lầm là Thiên Chúa đã - đang và sẽ yêu tôi, cho dù tôi bất xứng đến mức nào. Ngài yêu tôi trước khi tôi yêu và nhận ra Ngài. Ngài đến với tôi cả khi tôi từ chối Ngài. Ngài cứu vớt tôi ngay lúc tôi chẳng hy vọng. Ngài xem tôi là bạn hữu trong lúc tôi không đáng là tôi tớ. Ngài yêu tôi trọn vẹn trong tất cả những điểm tốt và hạn chế của tôi.

Một tình yêu như thế có được xem là tình yêu đẹp nhất không thưa bạn? Đức Giêsu "xẻ thịt" mình để lại cho nhân loại như để bổ túc thêm cho những hành động và lời mời gọi yêu thương của mình. "không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người thí mạng sống vì bạn hữu của mình" (Ga 15,13). Đức Giêsu đã thí mạng vì chúng ta. Vậy bạn có dám thí mạng vì Ngài và vì người khác không? Tình yêu này không chỉ đẹp mà còn cao cả nữa.

LƯƠNG THỰC TRƯỜNG TỒN
Ga 6,51-58

Sau khi làm phép lạ hoá bánh ra nhiều để nuôi năm ngàn người ăn. Nhân cơ hội này Đức Giêsu đã mặc khải cho dân chúng biết một thứ bánh trường sinh đó là: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống, ai ăn bánh này sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là thịt Ta để cho thế gian được sống".

Chắc chắn khi nói lời này cùng với thái độ của Chúa làm cho mọi người Do Thái hiểu rằng Chúa không có ý nói bóng, mà Ngài đã quả quyết một sự thật "Thịt Ta" nên họ ngạc nhiên khó hiểu "làm sao ông này có thể lấy thịt mình cho chúng ta ăn được?". Vì từ trước đến nay chưa thấy ai nói và làm điều này. Chúa biết tâm lý họ rất rõ, biết họ còn đang thắc mắc, nhưng Ngài không đính chính hay giải thích, mà tiếp tục quả quyết một cách mạnh mẽ hơn "Thật Ta bảo thật ác người: "Ai an thịt và uống máu Ta thì có sự sống đời đời".

Một điều thật dễ hiểu trong cuộc sống, nếu muốn tồn tại thì phải cần có lương thực, hay nói đúng hơn thức ăn không thể thiếu cho cơ thể, vì nó cung cấp năng lượng cho cơ thể sống và phát triển. Tương tự, linh hồn ta cũng cần có lương thực hằng ngày để "sống", thứ lương thực đã được Đức Giêsu đem đến hơn hai mươi thế kỷ. Qua Bí Tích Thánh Thể Ngài tiếp tục là của ăn để nuôi linh hồn ta.

Thật là một mầu nhiệm lạ lùng của tình yêu Thiên Chúa. Ta tin tưởng Chúa ở khắp nơi hằng gìn giữ lo lắng cho con người. Còn hơn thế nữa, Ngài ngự một cách đặc biệt qua hình bánh rượu và linh hồn để ta được sung mãn trong đời sống siêu nhiên, được nếm ngay từ đời này mùi vị thiên đàng. Chỉ có tình thương mà chúng ta được những hồng ân to lớn như thế, chứ nếu xét theo công trạng thì chúng ta có là gì so với Ngài, chúng ta có làm được gì để xứng đáng được hưởng một ơn như vậy. Thật ra trí khôn con người không thể hiểu được, chúng ta chỉ biết lấy lòng khiêm nhường mà ta ơn Chúa hết lòng hết sức mình.

Ngày xưa, trong xã hội phong kiến, thì các dân không bao giờ được nhìn vị vua của mình. Chúa còn cao cả quyền năng hơn tất cả các vị vua. Vì vậy, chỉ cần được chiêm ngắm từ xa đã là một điều mãn nguyện và hạnh phúc vô cùng. Nhưng để thể hiện tình yêu của mình vị Vua này lại dùng một phương thế thật lạ lùng, là ngự trong hình bánh rượu để chúng ta được cùng đến với Ngài, kết hợp với Ngài, và chính Mình máu Ngài nên lương thực thiêng liêng nuôi dưỡng đời sống siêu nhiên của chúng ta.

Chúa đã lập ra Bí tích Thánh Thể để kết hiệp mật thiết với linh hồn chúng ta, vì chính Chúa đã khẳng định như một phần thưởng cho những kẻ tin: "Ai ăn thịt Ta và uống Máu Ta thì ở trong Ta, và Ta ở trong kẻ ấy". Chúa được ví như là thân nho chúng ta là ngành, vì thế chúng ta hãy biết mút lấy nhựa sống từ thân. Nếu chúng ta muốn được sống mãi mãi, muốn kết hợp với Chúa và với nhau, thì phải là "cành" chưa rời khỏi "Thân", là cành chưa khô héo bệnh tật. Tội lỗi là bệnh tật, tính hư nết xấu làm cho ta bị sâu, bị úa tàn, và hơn nữa nó có thể làm cho ta bị lìa khỏi cây. Vậy, chúng ta phải luôn "cắt tỉa, chăm sóc" bằng cách giữ gìn các giới răn và sống theo luật Chúa, ăn năn sám hối mỗi ngày để xứng đáng kết hợp với Chúa qua Bí Tích Thánh Thể. Như lời thánh Phaolô đã khuyên nhủ: "Ai chịu Mình Thánh máu Thánh cách bất xứng là ăn và uống hình phạt mình, vì đã phạm tới Mình Thánh, Máu Thánh".

Lạy Chúa, Phép Thánh Thể là của ăn thiêng liêng không thể thiếu trong linh hồn, vậy mà nhiều khi chúng con lại thờ ơ không biết quý trọng. Chúng con lại thật là xấu hổ khi lại cố gắng tìm kiếm, quý trọng những lợi lộc vất chất thế gian là của phù vân giả trá. Xin cho chúng con biết khát khao tìm kiếm những của ăn không bao giờ hư nát, đó là Mình và Máu Thánh Chúa, một dấu chứng của tình yêu vĩnh cửu . Amen

1305    22-06-2011 09:27:53