Sidebar

Thứ Ba
21.05.2024

Chúa Nhật XI Thường Niên C

  1. Liều Mình Vì Yêu
  2. Sức Mạnh Của Tình Yêu
  3. Ngưòi Phụ Nữ Tội Lỗi Hối Cải
  4. Chúa Nhật XI Tn C
  5. Con Người Là Ai
  6. Liều Mình Vì Yêu
  7. Thành Tâm Thống Hối
  8. Tha
  9. Được Tha Nhiều Vì Yêu Mến Nhiều
  10. Tất Cả Được Nên Công Chính Nhờ Tin Vào Đức Kitô
  11. Người Đàn Bà Sám Hối
  12. Tha Tội
  13. Yêu Nhiều Để Được Tha Nhiều
  14. Chớ Xét Đoán Anh Em
  15. Quyền Tha Tội
  16. Nền Công Chính
  17. Sự Thất Bại Của Simon
  18. Con Đường Thoát Ach Tội Lỗi
  19. Thiên Chúa Luôn Tìm Kiếm Những Gì Đã Hư Mất
  20. Lòng Chúa Khoan Dung

LIỀU MÌNH VÌ YÊU
Lc 7, 36 - 50

Thỉnh thoảng chúng ta nghe biết đây đó có những cặp tình nhân tự nguyện uyên sinh với nhau hay bỏ nhà ra đi mà không lời từ biệt gia đình. Một trong những lý do dẫn đến chuyện đó thường là một trong hai bên gia đình ngăn cản. Với những trường hợp ấy, dư luận hay cho rằng họ liều quá. Ðúng vậy khi người ta yêu nhau, lắm lúc khiến cho người ta liều mình. Có nhiều lúc Sự liều mình làm cho người khác khâm phục nhưng đôi khi cũng làm cho người khác lên án.

Người phụ nữ tội lỗi trong đoạn Tin mừng Chúa nhật hôm nay cũng đã quá liều lĩnh. Theo luật Môsê người tội lỗi công khai không được phép tiếp xúc với người công chính. Ở đây Chúa Giêsu là bậc thầy trong dân lại đang dự tiệc trong nhà của một người Pharisêu. Dầu vậy người phụ nữ này lại dám xông vào để gặp cho được Chúa Giêsu.

Gặp được Chúa Giêsu chị đã quỳ gối xuống chân Người mà khóc nức nỡ và lấy tóc mình mà lau. Ðây cũng là chi tiết cho thấy chị quá liều vì theo tục lệ của người Do thái xõa tóc mình trước người khác là tự làm nhục mình và là một hành động không thể chấp nhận được. Chưa ngừng ở đó, người phụ nữ này lại còn tiếp tục đổ cả bình dầu thơm xuống chân Chúa Giêsu. Bình dầu thơm này trị giá khoảng 300 ngày công lao động của một người bình thường.

Với những chi tiết này, chúng ta thấy người phụ nữ này thật liều lĩnh. Mà động cơ làm cho chị dám làm điều đó là vì yêu mến Chúa Giêsu. Chắc chắn chị đã ý thức được tình trạng tội lỗi của mình. Từ việc cảm nhận tình trạng tội lỗi ấy chị mới cảm nhận được tình thương của Thiên Chúa dành cho mình. Những cử chỉ liều lĩnh ấy chứng tỏ cho thấy chị muốn đền đáp lại phần nào tình thương của Thiên Chúa dành cho mình. Tình yêu chỉ có thể đáp đền bằng tình yêu mà thôi. Cho nên, Chúa Giêsu đã nói với ông Simon chủ nhà: "Tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều" (Lc 7, 47).

Chúng ta đang sống trong tháng Thánh Tâm Chúa Giêsu. Thánh Tâm Chúa là nguồn sống là nguồn tình yêu cho đời sống người tín hữu. Thánh Tâm Chúa đã phải tan nát, đã phải đổ máu ra vì tội lỗi chúng ta. Do đó, tình thương này sẽ sẵn sàng tha thứ tất cả tội lỗi của chúng ta. Với điều kiện là chúng ta có tin và dám liều mình như người phụ nữ tội lỗi này vì muốn đền đáp tình yêu mà Thiên Chúa đã dành cho chúng ta. Sự liều mình để đền đáp tình yêu sẽ làm cho nhiều người khâm phục.

SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU
Lc 7, 36 - 50

"Yêu nhau mọi sự chẳng nề, một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng". "Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo, thất bát sông cũng lội, thập ngũ đèo cũng qua". Vâng tình yêu là như thế. Tình yêu đủ sức và đủ quảng đại để hai người nam nữ cỏ thể đến với nhau bất chấp những khác biệt, bất chấp đường xa, hay nhà gần, bất chấp những khiếm khuyết của cơ thể, củ ấu cũng tròn mà. Tôi muốn dùng hình ảnh hết sức đẹp đẽ này để nói về một tính yêu khác lớn hơn. Tình yêu vượt trên những bất toàn về tinh thần, tình yêu dành cho cả những tội nhân. Đó là tình yêu của Đức Kitô dành cho con người.

Chúa nhật XI này, tác giả phụng vụ cho chúng ta nghe một câu chuyện rất cảm động của Thánh Luca. Cảm động đến mức người ta đã gọi thánh Luca là một nghệ sĩ. Đức Giêsu được một người biệt phái, tên là Simon, mời dự tiệc. Trong khi đang dùng bữa thì có một cô gái - Luca cho hay đó là một cô gái điếm. Hạng này nhơ nhớp và đáng khinh lắm. Theo chú giải của cha Nguyễn Thế Thuấn, câu chuyện này không giống với câu chuyện xức dầu ở Bêthania (X. Mt 26,6t). Người phụ nữ này cũng không là Maria Madalêna (Lc 8,2) hay Maria em Matta (Lc 10,39). Cô gái điếm vào nhà ông biệt phái khóc nức nở đến nổi nước mắt thấm ước chân Chúa Giêsu, rồi cô lấy tóc lau, lấy dầu thơm xức lên chân. Việc làm ấy làm ngứa mắt ông chủ nhà và có thể là cả đám người đang dùng tiệc hôm ấy. "Thầy bà gì mà để cho con gái đụng chạm vào người mình như thế, mà lại là một cô bán hoa nữa chứ". Đúng là không ăn thì phá cho hôi mà. Các ông lầm to rồi. Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Không thể xếp Đức Giêsu vào chung hạng với Mã Giám Sinh được đâu. Tôi tin vào đạo đức chính chắn của thầy Giêsu. Đức Giêsu đã lật ngược thế cờ. Ngài đã dùng chính tập tục của người Do thái mà cho ông chủ một bài học nhớ đời. Khi có khách đến nhà, người chủ phải làm 3 việc sau đây: thứ nhất, đặt tay lên vai khách và hôn bình an. Đây là cử chỉ tỏ lòng tôn kính. Thứ hai, rửa chân cho khách. Thứ ba, đổ một giọt nước hoa hồng lên đầu khách. Thế mà Simon ơi, ngươi đã làm điều đó cho ta chưa? Còn người đàn bà này đã làm tất cả không phải để thoả mãn cơn đam mê nhưng vì lòng yêu mến và kính phục. Ngươi quá xem thường ta rồi, ơi Simon. Nên dù ngươi có là chủ tiệc thì cũng chẳng được ta chiếu cố đâu. Còn người đàn bà này "Vì đã yêu mến nhiều, nên được tha nhiều, kể cả cái tội bán thân nuôi miệng ấy".

Vậy mới là Giêsu chứ! Thâm thuý, sâu sắc mà quảng đại, bao la đến muôn trùng. Không phải cứ mâm cao cỗ đầy thì có thể trịch thượng, trân tráo, là lấy được lòng Thượng Đế. "Ta muốn lòng nhân từ chứ nào cần đâu lễ tế, vì Ta đến không phải để kêu gọi những người công chính mà là những kẻ tội lỗi" (Mc 9,13). "Thiên Chúa chuộng lòng thành tín bên trong, diễn tả trong sự thương xót nhân nghĩa. Chứ không nơi thi hành bên ngoài chiếu theo luật". Theo William Barclay, có thể người đàn bà này muốn dùng bạch ngọc xức chân Chúa, nhưng khi gặp Ngài vì quá xúc động nên chỉ khóc thôi. Bà xứng đáng để nhận lãnh tình yêu và lòng tha thứ của Thiên Chúa. Tình yêu của bà, thiện chí muốn vươn lên của bà, hy vọng được đổi đời của bà, lòng tin tưởng Đức Giêsu có thể nâng bà dậy không vượt ra được trái tim yêu thương của Đức Giêsu. Tình yêu xoá mờ tất cả, tha thứ tất cả. Tình yêu đủ sức để đóng cử hoả ngục và mở cửa thiên đàng. Một khi đã nhận ra được tình yêu ấy và sẵn sàng đáp trả thì đâu có gì là khó để Phaolô, Augustinô, Inhaxiô Loyola trở thành những vĩ nhân. Chẳng phải là Chúa Hài Đồng đã bảo Thánh Giêrônimô dâng cả tội lỗi của mình cho Ngài đó sao? "Chính vì để cho những tên cướp lên trời mà Cha trên trời đã gửi Con của Người xuống thế gian và chính cho cả những người xấu xa tội lỗi, những tên đao phủ và cả Giuda mà Đức Giêsu đã đổ máu Người ra". Như mưa từ trời làm mát tươi vạn vật và rửa sạch mọi bợn nhơ, bụi bặm của mặt đất thế nào thì tình yêu của Thiên Chúa cũng làm tươi mới và rửa sạch tâm hồn ta như thế.

Hãy sám hối với lòng khiêm nhường để Thiên Chúa được tha thứ cho bạn.

NGƯÒI PHỤ NỮ TỘI LỖI HỐI CẢI
Lc 7,36 - 50

Trước hết xin luư ý vài điểm:

1/ Đoạn nầy là riêng của Luca. Có thể là do Luca sáng tác để minh hoạ sự sám hối và ơn tha thứ.

2/ Hay ít ra là đựoc đọc lại sau Phục Sinh, dưới ánh sáng Phục Sinh. Chúng ta nhớ: Sau khi sống lại thì việc trước nhất của Chúa Giêsu là căn dặn: Hãy đi nói với anh em ta là họ hãy về lại Galilê ở đó họ sẽ được gặp lại Ta. Vì những chuyện xảy ra ở Giêrusalem- mới đó thôi- như còn tắm trong bầu khí Phục Sinh, có thể làm quên đi những chuyện ở Galilê lâu rồi.( Hỡi người Galilê sao còn đứng nhìn trời..)

3/ Khi viết Phúc Âm - 50 năm sau- đã có thực hành sám hối và nghi thức Bí Tích giải tội khá rõ ràng rồi. Không phải câu chuyện là chính mà là ý tưởng cứu độ được thánh sử cố ý lồng vào đó. Vì Phúc Âm không phải là lịch sử thường mà là lịch sử cúư độ.Và Phúc Âm Luca được gọi là Phúc Âm của lòng thương xót (hay tha thứ)

4/ Các nhà chú giải tranh cãi nhau về việc làm của chị nầy là đi trước ơn tha thứ ( yêu nhiều vì đã được tha thứ nhiều) hay là kết quả của ơn tha thứ.

Để hiểu đoạn nầy của Luca chúng ta chọn ba câu nầy coi như chìa khoá mà Luca cung cấp cho chúng ta :

1/ Nếu quả thật ông nầy là ngôn sứ thì hẳn phải biết người phụ nữ đang đụng tới mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi (c.39). Ông Simon Pharisêu tưởng Đức Giêsu không biết. Nhưng thật ra Đức Giêsu biết lắm, biết rõ: Là người tội lỗi, là gái điếm mà còn hơn thế nữa, hơn nhiều, rất nhiều : Chị đã sám hối và hối cải hết lòng. Những cử chỉ của chị nhìn vào thấy có vẻ gai mắt nhưng Đức Giêsu thấy đó là sự bày tỏ lòng sám hối chân thật và còn thấy chị thật lòng hối cải . Có lẽ chị có nghe biết về Đức Giêsu và đã chuẩn bị cả tinh thần lẫn vật chất để đến gặp Người. Gặp Đức Giêsu không phải như người thường mà là Thiên Chúa làm người. Người biết và thấy tận thâm sâu cõi lòng con người. Ai sao Ngưới đều biết rạch ròi. Hơn thế nữa Người còn tiếp đón dịu dàng, hiền hậu, đầy tình yêu thương, còn ban ơn trợ giúp sự yếu đuối của ta nữa. Nên chị mạnh dạn trước đông người "khóc lóc, nước mắt đổ ướt cả chân Người còn lấy tóc mà lau ( không người nữ nào làm), rồi hôn chân Người và đổ dầu thơm xức chân Người nữa.(c.38). Một tấm lòng sám hối và hối cải mà chỉ Đức Giêsu đấng thấu suốt tâm can mới thấy mà thôi.

2/ Và lòng sám hối nầy Đức Giêsu gọi là lòng yêu mến nhiều vì mắc nợ nhiều và đã được tha nhiều . Vì thế tôi bảo ông : tội chị nhiều lắm nhưng đã được tha rồi vì chị đã yêu mến nhiều (c .47) Yêu mến là sám hối, hối cải. Cụ thể là chị đã chuẩn bị và đã đến để bày tỏ bằng những cử chỉ bề ngoài xem là lộ liểu, khó coi, nhưng rất can đảm và nhìn được (như Đức Giêsu ) thì là đầy tràn tình yêu. Chị biết mình đến với ai và tin tưởng Đức Giêsu biết trong lòng chị hối cải thật tình "Đức tin chị đã cứu chữa chị". Mọi sự xảy ra như đã biết rỏ: ĐG biết rỏ và chị tin tưởng chắc chắn. Chúng ta lưu ý : Tội chị nhiều lắm nhưng đã được tha. Không bao giờ Đức Giêsu nói "tôi tha tội" mà luôn luôn nói "tội đã được tha". Đã được tha là đựoc tha rồi, tha trước rồi chứ không đợi nói "ta tha tội cho". Cách dùng passif impersonnel để chỉ là Chúa tha. Nhưng 'đã được tha rồi' nghĩa là đã sám hối thật tình và quyết tâm chừa cải là dứt bỏ mọi tội lỗi đã phạm và từ nay không phạm nữa. Hết tội rồi. Làm đúng theo điều Chúa muốn thì Chúa tuyên bố "hết tội rồi" thì thật hết tội.

3/ Kết thúc : Tội của chị đã được tha rồi(c.48) Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an (50). Tội của chị đã được tha rồi chứ không nói "tôi tha tội cho chị" và phải đợi khi ấy mới dược tha. Được tha rồi nghĩa là cùng với lòng tin "sám hối" vì không có lòng tin sám hối thì Chúa cũng không nói tha tội được. Vì phạm tội Chúa không ngăn cản được và có bỏ tội hay không là tự do của con người. Chúa không làm gì được. Nên tội có được tha hay không là ở tự do của con người. Muốn được tha thì phải sám hối dốc lòng chừa cải. Dốc lòng chừa cải là bỏ hết tội rồi. Tội đã được tha rồi. Ý của Luca rất rõ là ơn tha thứ phải đi đôi với sự sám hối dốc lòng chừa cải. Cũng nói cách khác là tin, đức tin công chính hoá. Tin là bỏ đời sống cũ, cho họ chịu phép rửa gia nhập cộng đoàn cứu độ để học biết và tuân giữ mọi điều thầy đã truyền.Trở thành môn đệ, là Kitô hữu chính danh. Ngày nay không gọi la Bí tích giải tội hay tha tội nữa mà gọi đúng là Bí tích Hoà giải, nói lên yếu tố tích cực nhất là phía hối nhân. Không phải cứ phạm tội rồi đến nói "thưa cha con đã phạm tội" rồi cha tha tội cho rồi ra về bình an như không hề phạm tội vậy. Chúa nhật có người mời đám cưới cứ đi rồi đến thưa cha con có bỏ Chúa nhật rồi cha tha tội cho, hết như không có bỏ vậy.

Qua đó chúng ta thấy câu chuyện là cái vỏ bên ngoài như mượn lá trầu làm đầu câu chuyện. Ý tưởng chính có giá trị cứu độ là sám hối, dốc lòng chừa cải để được tuyên bố là tội con đã được tha rồi. Hãy về bình an và được bình an thật vì hết tội thật sự rồi.

CHÚA NHẬT XI TN C
Lc 7, 36 - 50

Người ta thường nói "tội tình". Cách nói vô ý thức ấy lại chứa đựng một chân lý rất sâu sắc: tội lỗi và tình thương thường đi đôi với nhau. Trong bài Tin Mừng hôm nay thì ta thấy rằng chữ tình đi trước: "Tội của chị rất nhiều nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều". Vì yêu mến nên chị được tha. Thiên Chúa là tình yêu, Ngài luôn yêu thương chúng ta và tình yêu của Ngài luôn đi trước. Thánh Kinh đã ghi nhận nhiều bằng chứng là Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta trước. Chính tình yêu của Ngài kêu gọi chúng ta sám hối, rồi tình yêu của Ngài tha thứ chúng ta, sau đó tình yêu của Ngài lại khuyến khích chúng ta yêu mến Ngài hơn. Tóm lại tình yêu Thiên Chúa bao trùm tất cả, trước, trong và sau khi chúng ta phạm tội.

Trong bài Tin Mừng hôm nay (Lc 7, 36 - 8, 3) ông Simon là một người biệt phái, nên ông ghét người tội lỗi. Đối với ông, người phụ nữ tội lỗi kia là thứ người phải bỏ đi, không đáng được cứu. Ngày xưa và ngày nay có rất nhiều như Simon như thế. Họ không tin rằng con người có thể sửa đổi, vì thế họ không cho kẻ tội lỗi có cơ hội sửa đổi. Nếu một nền văn minh không tin vào sự cứu rỗi là một nền văn minh không có niềm hy vọng. Tuy nhiên, phần Chúa Giêsu, Ngài biết người phụ nữ này có tội, nhưng Ngài cũng thấy tấm lòng tốt của chị. Ngài tin tưởng vào khả năng tốt ấy và giúp chị đứng dậy. Ngài không lên án mà còn yêu thương chị. Thái độ của Chúa Giêsu dạy chúng ta phải biết nhận ra điều tốt nơi người khác và yêu thương người ấy. Tội lỗi chỉ có thể cứu chữa bằng yêu thương. Kết án không bao giờ giải thoát .

Bài đọc Cựu ước trích từ sách tiên tri Samuel hôm nay nhắc lại trường hợp phạm tội của vua Đavít. Có thể nói vua Đavít đã phạm tội rất khéo: ông đã ngoại tình với vợ của tướng Uria, sau đó lại dùng âm mưu để giết chết Uria để che dấu tội mình, sau đó công khai cưới bà vợ góa ấy làm vợ mình. Rõ ràng đó là một tội rất nặng. Bài Tin Mừng hôm nay cũng đưa ra một người phụ nữ tội lỗi nữa, chị hành nghề không tốt. Nghề này chẳng những đem lại tội cho bà, mà còn làm cho nhiều người khác phạm tội. Đây cũng là một tội nặng, rất nặng. Nhưng cả hai người tội rất nặng đó đều đã được tha, tha rất dễ dàng và nhanh chóng. Vua Đavít nói với tiên tri Nathan "Tôi đã phạm tội cùng Chúa", thì Natan đáp ngay "Chúa đã tha tội cho vua rồi". Còn người đàn bà kia quỳ khóc dưới chân Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu nói với chị "Tội con đã được tha rồi".

Nếu so sánh trường hợp tội lỗi của hai nhân vật trên với trường hợp tội lỗi của chúng ta, chúng ta cảm thấy an tâm. Trong chúng ta đây, mặc dù ai cũng đều có tội, nhưng không ai tội nặng bằng hai người đó: ngoại tình, giết chồng đoạt vợ người ta? Nhưng Chúa tha thứ tội cho hai nhân vật ấy một cách hết sức dễ dàng và nhanh chóng! Nên có lẽ chúng ta thấy an tâm. Nhưng do an tâm mà mình đâm ra coi thường những tội của mình, không coi đó là tai hại bao nhiêu, không hối cải, không quyết tâm từ bỏ. Ngày nay, nhiều người xưng tội một cách nhanh chóng, qua loa, cho xong bổn phận mà không tỏ ra hối hận, sửa đổi, xưng tội xong là cứ phạm tội tiếp, lần xưng tội sau thì cũng vẫn bấy nhiêu tội như lần xưng trước. Thậm chí nếu thấy có Cha ngồi sẵn trong tòa giải tội là mình có thể bước vào xưng ngay không cần xét mình cẩn thận, vì ta đã thuộc lòng các tội ta quen phạm rồi !có những lỗi tội chẳng những có hại cho chính bản thân mình mà còn có hại cho nhiều người khác nữa như nhậu vô một chút rồi đánh vợ, chửi con, cờ bạc, nói xấu người khác, ăn cắp, buôn bán gian lận... Vậy mà nhiều người rất coi thường chúng nên phạm hoài, lần xưng tội nào cũng có những tội đó.

Tội của Đavít, tội của người phụ nữ kia dù rất nặng nề nhưng vì hai người đã nhìn nhận mức độ nặng nề của nó và thành tâm thống hối nên đã được Chúa tha thứ. Còn những tội của chúng ta, tuy không nặng nề bằng nhưng nếu ta không nhìn nhận sự tai hại của nó và không hối cải thì cũng không được tha ! Lời Chúa hôm nay cho chúng ta đã thấy Chúa không quan tâm tới tội ta phạm là nặng hay là nhẹ, nhưng Chúa chú trọng đến lòng thống hối ăn năn và Chúa chờ đợi, tin tưởng vào sự quyết tâm sửa đổi của chúng ta. Do đó, chúng ta hãy quyết tâm hối cải và can đảm thay đổi đời sống tốt hơn.

Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít" (Lc 7, 47). Người phụ nữ tội lỗi là người yếu đuối lầm lỡ trong tội, nhưng đã được Chúa Giêsu bao dung tha thứ, nên đã mau mắn đáp lại tình yêu, để rồi cuộc đời bắt đầu từ nay được đổi mới. Có thể nói: "lỗi lầm là của con người và tha thứ là của Thiên Chúa" (A. Pope). Nhưng người ta chỉ có thể lãnh nhận ơn tha thứ khi đã có lòng tin: Tin vào Thiên Chúa luôn yêu thương, Người sẵn sàng tha thứ. Chính lòng tin đã đem lại ơn tha thứ: "Lòng tin của chị đã cứu chị, chị hãy đi bình an" (Lc 7, 50) và ơn tha thứ đã làm đổi mới tội nhân, để họ mãi mãi bước đi trong bình an. Tuy nhiên, tình yêu và lòng tin của chúng ta cần phải được biểu lộ cách cụ thể qua lòng sám hối, nhận mình có lỗi, và chỉ những ai nhận mình lầm lỗi mới được Thiên Chúa thứ tha. "Không nhận ra lầm lỗi là lỗi lớn nhất trong mọi lỗi lầm". Quả thật, nếu ai cho mình không có tội thì đâu cần Thiên Chúa thứ tha. Nhưng Thánh Gioan lại nói rằng : "Nếu chúng ta nói là chúng ta không có tội, chúng ta tự lừa dối mình, và sự thật không ở trong chúng ta" (1 Ga 1, 8).

Thiên Chúa là tình yêu tuyệt hảo, nơi Ngài không có chút chi tội lỗi. Chúng ta hãy mạnh dạn đến với Thiên Chúa, mạnh dạn hối cải, và lãnh nhận ơn Chúa nơi Bí tích Giải tội, siêng năng lãnh nhân Chúa Giêsu Thánh Thể. Chúa ở với chúng ta thì ta được hạnh phúc, Chúa ban bình an, niềm vui và sự thành công cho chúng ta. Chúa sẽ chúc phúc cho gia đình chúng ta nữa. Chúa ở trong lòng chúng ta thì Cháu sẽ giúp chúng ta can dảm nói không với tội tỗi và đáp trả tình yêu trong cuộc sống đối với Thiên Chúa và còn đối với tha nhân nữa.

Vì thế, là bậc phụ huynh, những người làm cha mẹ hãy nêu gương lành cho con cái, dạy dỗ con cái sống yêu thương hòa thuận, tránh xa tội lỗi nhưng còn biết yêu thương tội nhân. Cách dạy dỗ có thể nói hay nhất là sau kinh tối trong gia đình. Ở đó họ sẽ lắng nghe Lời Chúa và sự khuyên dạy của Cha mạ nữa. Gia đình quây quần bên nhau vào buổi tối để đọc kinh cầu nguyện, lắng nghe Lời Chúa thì con cái trong gia đình ấy sẽ nên người hơn, mọi người có cơ hội sống tình hiệp thông, chia sẻ niềm vui nỗi buồn và nhờ đó họ sẳn sàng sống yêu thương, bác ái với mọi người. Bầu khí ấy là sự khởi đầu cho những mầm ơn gọi nên thánh phát triển.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết khiêm tốn nhận ra lỗi lầm của mình, và mau mắn chân thành sám hối, để được Chúa tha thứ và ban cho ơn bình an. Xin cho chúng con biết thực thi giới răn yêu thương của Chúa trong gia đình và ngoaì xã hội. Xin Cháu luôn hiện diện trong lòng chúng con, để chúng con luôn biết làm điều đẹp lòng Chúa. Amen.

CON NGƯỜI LÀ AI
Lc 7, 36 - 50

Người ta thường nói không sợ người có lỗi nhưng sợ người không nhìn nhận mình có lỗi. Qủa thật, có thấy mình sai thì mới có thể sửa được, không thấy mình có lỗi thì làm sao mà sửa được. Nhờ những lần vấp ngã, sai lầm mà con người tích luỹ cho mình những kinh nghiệm quý báo cho cuộc sống.

Hôm nay Chúa Nhật XI Thường niên Giáo hội muốn cho mỗi người chúng ta thấy rõ con người thật của mình là đầy bất xứng, đầy tội lỗi nhưng Thiên Chúa vẫn một mực yêu thương tha thứ lại còn muốn ban cho nhiều hơn những gì mà chúng ta muốn lãnh nhận.

Trong bài đọc I: 2Sm 12, 7-10. 13 cho chúng ta thấy rõ tình thương bao la của Thiên Chúa dành cho tôi tớ của Ngài là vua Đavít. Mặc dù Đavít đã phạm tội, phạm trọng tội, đã cướp vợ của người khác cho dù ông đã dư vật, vậy mà Thiên Chúa vẫn tha thứ cho ông khi ông nhìn nhận tội lỗi của mình " Tôi đã đắc tội với Chúa " . Bài Tin mừng Lc 7, 36-8,3 cũng được chọn theo tư tưởng này. Người phụ nữ tội lỗi nhìn nhận mình có tội đã lấy nước mắt rửa chân cho Chúa Giêsu và lấy tóc mình mà lau rồi xức thuốc thơm biểu thị sự ăn năn sám hối nhìn nhận con người thật của mình. Ở đây Chúa Giêsu thật là mạo hiểm khi đang ở trong nhà của người Pharisêu lại để người phụ nữ tội lỗi chạm đến mình lại còn so sánh người Pharisêu này với chị phụ nữ tội lỗi mà là một sự so sánh kém hơn, một sự sỉ nhục đối với người Pharisêu . có phải Chúa Giêsu muốn hạ giá người Pharisêu này không? Chắc chắn là không phải thế. Nhưng Chúa Giêsu muốn cho mọi người thấy rõ con người thật của mình để đừng huênh hoang tự đắc, để đừng lên mặt kiêu kỳ vì tất cả mọi người đều là những tội nhân, đều cần đến lòng thương xót Chúa. Người được Chúa yêu nhiều không phải là người làm được nhiều việc cho Chúa, cũng không phải là người có nhiều hy sinh chịu khó để cầu mong Chúa trả công nhưng là người biết cậy dựa vào lòng nhân từ của Thiên Chúa. Ta có làm được nhiều việc tốt, có hy sinh chịu khó thật nhiều ; rất tốt nhưng hãy xem đó là những gì mà ta đáp lại tình thương của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Quan trọng hơn hết là ta tin tưởng, cậy dựa vào ơn Chúa. Thánh Phao lô nói trong bài đọc II: "Chúng ta biết rằng con người được nên công chính không phải nhờ làm những gì luật dạy nhưng nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô " .

Là con người yếu đuối ta dễ dàng sa ngã phạm tội nhưng ta lại thường lên mặt kiêu kỳ đối với người khác. Nhìn vào mẫu gương Đavít ta sẽ học được bài học cho chính mình. Đavít tin tưởng vào Chúa, thánh thiện nhưng vì ông mất cảnh giác đã sa đà theo đam mê mà phạm tội. Ông thấy mình mạnh mẽ, oai hùng nên thiếu trông cậy vào Chúa và ông đã sa ngã. Tuy thế Chúa không bỏ ông bởi ông vẫn tin tưởng vào Chúa, ông nhìn nhận tội lỗi mình. Nhìn nhận tội lỗi mình là nhìn nhận chính mình đã sai lầm, đã xúc phạm đến Thiên Chúa và chờ mong được tha thứ. Con người chúng ta cũng thế đôi lúc ta cứ ngỡ mình đạo đức tốt lành rồi ta ngủ quên trên những ảo tưởng đó mà quên mất rằng khi ta không cậy dựa vào Chúa thì ta sẽ lạc lối như Đavít đã lạc lối. Và nếu có lạc lối ta hãy được như Đavít thật lòng thốt lên với Chúa " Tôi đắc tội với Đức Chúa " để được Thiên Chúa tha thứ cho ta.Trong các bước thực hành Bí tích Hoà giải thì ăn năn tội được xem là bước quan trọng hơn hết vì khi đã thấy tội lỗi là xấu, là thật lòng thống hối muốn quay trở về, là cầu mong được tha thứ.

Hôm nay Chúa Giêsu dạy cho chúng ta biết nhận chân con người của mình là yếu đuối, là mỏng giòn, là tôị lỗi. Mỗi người chúng ta ai cũng tội lỗi nên ta hãy cảm thông với anh em mình vì chúng ta đều là những người cần đến lòng nhân từ Chúa. Hãy mau quay trở về để nhận nơi Thiên Chúa sự tha thứ yêu thương. Tuy nhiên cũng đừng vì quá ỉ lại vào tình thương Thiên Chúa mà ta cứ mãi chìm sâu trong tội lỗi mà nghĩ rằng Chúa sẽ tha thứ cho mà. Chắc chắn Chúa sẽ tha thứ nhưng một người con ngoan, một đứa con hiếu thảo chắc sẽ không kéo dài sự buồn phiền nơi tâm hồn cha mẹ mình vì sự lỗi lầm của mình mà sẽ mau mắn trở về trong vòng tay cha mẹ. Thiên Chúa cũng thế! Chúa cũng sẽ tha thứ khi con người nhận ra lầm lỗi của mình, khi con người biết nhờ đến lòng thương xót Chúa. Nhưng sẽ là bất xứng khi ta ỷ lại vào tình thương này mà ở mãi trong lầm lỗi.

LIỀU MÌNH VÌ YÊU
Lc 7, 36 - 50

Một ngày nọ tôi được báo tin người bạn thân sắp làm đám cưới. Tò mò muốn biết người mà bạn ấy sắp cưới là ai. Té ra đó là một người phụ nữ quê mùa lại mắc phải một dị tật bẩm sinh. Một sự chọn lựa quả là hơi khác thường nơi người bạn của tôi. Nhưng ở đời cái gì cũng có lý do của nó. Tìm dịp thuận tiện tôi đã đến hỏi thăm bạn ấy: "Sao mà liều thế, dám chọn cô ta không sợ người khác chê cười sao?". Anh bạn chỉ trả lời một câu đơn giản: "Vì tôi yêu cô ta"

Đúng vậy, khi yêu thì người ta dám làm tất cả, người ta dường như chẳng còn sợ gì cả.

Đoạn Tin mừng Chúa nhật hôm nay cho chúng ta một mẫu gương liều mình vì yêu. Mẫu gương đó lại là một phụ nữ tội lỗi. Có nhiều chi tiết mà Thánh Luca cho thấy chị ta thật liều lĩnh. Chi tiết đầu tiên là chị dám xông vào giữa bữa tiệc. Bữa tiệc này do chính người Pharisêu được gọi là người công chính đứng ra tổ chức. Chị là người phụ nữ lại là người tội lỗi mà đã hiên ngang bước vào. Chị ta quả là người "điếc không sợ súng".

Chi tiết thứ hai là quỳ xuống dưới chân Chúa Giêsu khóc nức nở rồi xổ tóc ra lau chân Người. Theo phong tục người Do thái, người nữ phải giấu kín tóc của mình trước mọi người. Đến nỗi nếu người chồng thấy được vợ mình xổ tóc trước đám đông thì có quyền ly dị với nàng. Không những thế, chị còn đập vỡ bình bạch ngọc đựng dầu thơm trị giá 300 quan tiền tương đương thu nhập cả năm mà đổ lên chân Chúa Giêsu.

Như thế, tình yêu đã thúc đẩy người phụ nữ này liều mình đến với Chúa Giêsu. Chị tin nơi Thầy Giêsu sẽ tha thứ cho những yếu đuối của mình. Và kết quả chị đã được như lòng mong đợi. Người đã nói: "Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều". Chẳng những được tha mà chị còn được Chúa Giêsu bênh vực khi người chủ nhà có ý trách móc. Từ đó, chúng ta thấy Thiên Chúa không bao giờ chịu thua lòng quảng đại của con người. Mặc dầu, những gì con người làm chẳng đáng là bao. Nhưng khi con người làm với cả tấm lòng nhất là với lòng mến thì Thiên Chúa sẽ không để cho ta chịu thiệt bao giờ.

Chúng ta nhớ Thánh Phêrô khi Chúa Giêsu bị bắt, vì chưa có lòng mến nên ông chưa dám liều mình tuyên xưng mình là môn đệ của Chúa Giêsu. Ông đã vội vàng chối Thầy chỉ với những người hết sức bình thường. Ngược lại, sau đó Chúa Giêsu hỏi ông ba lần có mến Người không thì ông đã trả lời: "Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy" (Ga 21, 17). Lúc này ông đã trả lời với xác tín mạnh mẽ. Chính lúc ấy Chúa Giêsu đã trao phó sứ mạng đặc biệt cho ông là chăm sóc đoàn chiên của Chúa. Một sứ mạng phải nói cam go, thử thách và đòi hỏi nhiều sự liều lĩnh. Vì lòng mến nên ông đã hoàn thành sứ mạng Chúa Giêsu trao phó một cách tốt đẹp.

Chúa Giêsu đã nói: "Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy" (Ga 14, 23). Mỗi người chúng ta hãy nhìn lại xem lòng mến của ta vào Chúa như thế nào? Chúng ta có dám liều mình tuân giữ Lời Chúa giữa thế giới này không? Giữa một thế giới mà người ta xem việc lừa dối, gian xảo là chuyện hết sức bình thường chúng ta có dám liều mình để nói và sống sự thật không? Giữa một thế giới mà người ta ham mê quyền lực đến nỗi sẵn sàng chà đạp lẫn nhau chúng ta có dám liều mình sống khiêm tốn, nhường nhịn và yêu thương nhau không? Giữa một thế giới có nhiều người đặt Thiên Chúa thành giá trị thứ yếu trong cuộc đời của mình, chúng ta có dám liều mình để đặt Thiên Chúa làm giá trị hàng đầu không?

Xin Chúa Giêsu thương gia tăng lòng mến cho ta vào Chúa. Nhờ đó, chúng ta dám liều mình tuân giữ Lời Chúa hằng ngày trong cuộc sống.

THÀNH TÂM THỐNG HỐI
Lc 7, 36 - 50

1. Thực tế cuộc sống cho thấy, khi ta lỗi phạm với ai một điều gì, lỗi càng nặng, khi được tha, thì ta càng quý mến người đã tha thứ cho ta. Đoạn Tin Mừng hôm nay cho chúng ta suy nghĩ về điều đó. Người phụ nữ tội lỗi trong đoạn Tin Mừng nầy là ai? Luca không chú ý đến lý lịch của chị, cho nên ta cũng không cần suy đoán là Madalena, hay Maria làng Bêtania... chỉ cần biết đây là một người phụ nữ tội lỗi, có lẽ là một nàng điếm, hay một người sống ngoại hôn. Nghe tin Đức Giêsu dự tiệc nơi nhà của một người Pharisêu, chỉ tìm đến để xin Chúa tha thứ thể hiện qua việc thành tâm thống hối.

2. Theo phong tục Do thái, nhưng bữa tiệc thịnh soạn, người ta thường nằm mà dự. Lúc Đức Giêsu đang dự tiệc, chị nầy "khóc" và những giọt nước mắt rơi trên chân Chúa, và chị "lấy tóc mà lau", những thái độ nói lên cảm xúc rất mạnh. Cũng nên biết rằng mở khăn che đầu, để tóc xổ ra là điều rất ô nhục đối với phụ nữ Do thái. Tin Mừng cũng ghi lại, chị hôn chân Chúa, một thái độ nói lên sự khiêm tốn và tỏ lòng biết ơn.

Trước thái độ thành tâm thống hối của chị đối với Đức Giêsu chứng tỏ chị tin rằng Người có quyền tha thứ những lỗi lầm, thiếu sót của mình. Đức Giêsu đã nói:"Tội của chị đã được tha rồi". Câu nói nầy của Đức Giêsu khiến cho những người đồng bàn phải thắc mắc: Ông nầy là ai mà có quyền tha tội? Bởi chỉ một mình Thiên Chúa mới có quyền nầy mà thôi (x. Mc 2,7 ; Lc 5,21). Vâng, Đức Giêsu là Thiên Chúa thật, bởi vì Người là Thiên Chúa, nên Người không những thực hiện được các phép lạ, mà giờ đây quyển năng ấy còn biểu hiện qua việc tha tội.

3. Đọc Tin Mừng nhất là qua đoạn Tin Mừng hôm nay, có một điều cũng rất đáng cho chúng ta suy nghĩ, đó là những người Pharisêu và Đức Giêsu giống nhau ở điểm coi tội lỗi là xấu, nhưng khác nhau trong cách đối xử với người tội lỗi. Những người Pharisêu tìm cách loại trừ người tội lỗi cho dù họ có thành tâm thống hối đi nữa, còn Đức Giêsu thì tìm cách giúp cho người tội lỗi được tốt hơn.

Loại trừ, hạ thấp người khác để khẳng định cái tôi của mình, nâng mình lên là khuynh hướng tự nhiên của con người. Nhưng đừng quên, Chúa muốn chúng ta không ngừng nâng cao phẩm giá của mình, nhưng cũng phải có trách nhiệm nâng cao phẩm giá của anh chị em mình bằng nhiều phương cách, trong đó đặc biệt là việc tha thứ, tạo cho anh chị em của mình một cơ hội vươn lên. Thiết nghĩ rằng người phụ nữ tội lỗi hôm nay sẽ quyết tâm đổi đời và không bao giờ quên những lời nói chân tình đầy khoan dung của Đức Giêsu :"Tội của chị đã được tha rồi", hay "Lòng tin của chị đã cứu chị, chị hãy đi bình an".

4. Là con người, ai dám khẳng định mình là vô tội trước mặt Thiên Chúa. Điều quan trọng là khi lỡ phạm tội thì hãy thành tâm thống hối, như người phụ nữ nầy. Thành tâm thống hối như là điều kiện căn bản để lãnh nhận ơn tha thứ của Thiên Chúa. Cảnh tượng tha thứ như thế vẫn được tái diễn nơi toà giải tội, hay mỗi khi chúng ta thật lòng năn thống hối về những thiếu sót chúng ta đã phạm. Hãy cảm nghiệm lòng thương xót của Thiên Chúa để rồi từ đó ta quyết tâm sống tốt hơn. Đồng thời cũng phải tha thứ cho nhau như điều kiện để Thiên Chúa tha thứ cho chúng ta như trong lời kinh Lạy Cha mà chính Đức Giêsu đã dạy.

THA
Lc 7, 36 - 50

Chúa nói với người phụ nữ: "Tội của chị rất nhiều nhưng đã được tha, bằng cớ là chị yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít...." ( c. 47)

Tôi muốn kể lại câu chuyện về người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình (Lc 8, 1-11). Từ sáng sớm các kinh sư đã dẫn chị ta đến bên Chúa để tố cáo chị, đồng thời để bắt bẻ Chúa Giêsu. Theo luật Môisen, đàn bà như thế sẽ bị ném đá. Họ thử Chúa: nếu Chúa tha, họ sẽ tố cáo Chúa không giữ luật Môisen; nếu Chúa dạy ném đá chị ta, họ tố cáo Chúa ác, và làm ngược lại những gì bao lâu nay Chúa dạy...Họ không ngờ câu trả lời của Chúa: "ai nghĩ mình vô tội, hãy cầm viên đá đầu tiên ném chị ta."Nghe thế, họ bỏ ra về, lần lượt từ những người lớn nhất...Cuối cùng không còn ai lên án chị này cả. Câu chuyện này cho chúng ta bài học: Không phải Chúa cho rằng chị này vô tội, nhưng như lời Chúa nói: ...không ai lên án chị sao? Phần Ta cũng vậy, Ta không lên án đâu. Hãy về đi và đừng phạm tội nữa.... Câu chuyện hôm nay cũng gần một chủ đề như thế....

a. Câu chuyện Tin mừng hôm nay muốn dạy cho chúng ta hai bài học:

Các kinh sư và biệt phái, họ luôn tự hào, nghĩ mình là người công chính, người trung thành nhất với Lề Luật, (hể trung thành với Lề Luật, thì đồng nghĩa trung thành với Thiên Chúa). Họ tự hào là công chính, nhưng lại thiếu yêu thương tha thứ, một thứ công chính khắt khe, thiếu tình người. Họ nghĩ mình tốt hơn người đàn bà này, thực tế họ tệ hơn nhiều. Người công chính là tốt, nhưng họ sẽ không giúp ích gì cho chúng ta, nếu chúng ta phạm tội. Vì thế một em bé đã cầu xin Chúa như sau: Lạy Chúa, xin làm cho tất cả mọi người trên thế gian này nên tốt, nhưng cũng làm cho mọi người tốt trở nên hiền lành dễ thương, không dữ dằn! Có khi nào ta suy nghỉ câu phê bình: bà đó tôt lắm, nhưng dữ quá!

Người biệt phái đã coi thường Chúa. Họ cho người đàn bà tội lỗi này là hạng ghê gớm, có thể truyền nhiễm sự không trong sạch của mình cho Chúa Giêsu. Phần Chúa, Chúa không nói rằng bà này không phải là người tội lỗi, nhưng Chúa ám chỉ rằng cả những người biệt phái cũng là những người tội lỗi; mà nếu họ là người tội lỗi, thì người tội lỗi còn xấu xa hơn cả người phụ nữ nữa.

b/. Người biệt phái tự hào là người công chính, nhưng họ quên mất sự công chính đòi buộc phải có yêu thương đi kèm; nếu không có tình yêu, sẽ không thể nào gọi là công chính được. Giữ lề luật Thiên Chúa hoàn hảo chưa hẳn là yêu mến Chúa. Chúa cho thấy giá trị cao cả nhất của cuộc sống chính là tình yêu. Giữ lề luật hoàn hảo? Chưa đủ. Một ngôi nhà đẹp đến đâu mà vắng tình người, chỉ giống như căn nhà hoang; một xã hội phải triển cở nào mà thiếu tình người, thì chẳng khác gì sa mạc. Chúa Giêsu đã không phủ nhận luật pháp, nhưng Người đem lại cho Luật pháp cái hồn sống, đó là tình thương.

Rất nhiều khi ta giữ luật tử tế để mọi người khen ngợi ta là đạo đức, hoặc để che đậy những thói hư tật xấu khác mà ta không muốn người khác biết. Giử luật tử tế để mình được lợi lộc ở trần gian, tất cả những mánh khóe giữ lề luật này, các kinh sư và biệt phái đã thi hành cả rồi. Phải nói, họ là bâc thầy về việc giữ luật hình thức như thế.....

c. Gợi ý sống và chia sẻ:

Là người kitô hữu sống trên trần gian, bao lâu còn sống, ta vẫn thấy mình còn là tội nhân, vẫn vấp phải lỗi lầm, ta có đủ khiêm tốn trước mặt Thiên Chúa và mọi người để không tự phụ vì mình công chính hơn kẻ khác, như người biệt phái trong bài Tin Mừng hôm nay không? Khi thấy anh em mình lầm lỗi, ta có biết cầu nguyện cho họ không? Ta có biết khiêm tốn nhận rằng dù họ lỗi lầm, nhưng ta phải quảng đại tha thứ như Chúa không?

ĐƯỢC THA NHIỀU VÌ YÊU MẾN NHIỀU
Lc 7, 36 - 50

1. LỜI CHÚA: Vì thế, tôi nói cho ông hay: "Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít" (Lc 7,47).

2. CÂU CHUYỆN:

Trong cuốn "Mặt trận phía đông hoàn toàn yên tĩnh" có thuật lại câu chuyện xảy ra trong cuộc thế chiến giữa quân đội hai nước Đức và Pháp. Câu chuyện ấy như sau: Một người lính Đức trẻ kia đang năm trong hố tránh đạn pháo. Đột nhiên anh ta thấy một người lính Pháp cũng nhảy vào trong hố đó để tránh đạn. Anh lính Đức liền dùng lưỡi lê đâm chết kẻ thù. Đây là lần đầu tiên anh ta giết người và cảm thấy lương tâm rất áy náy. Anh muốn biết rõ hơn về người lính Pháp vừa bị giết kia là ai, liền lục tứi áo và lấy ra một chiếc bóp. Trong đó có hình một phụ nữ trẻ đang ôm đứa con thơ bụ bẫm là vợ con của anh ta. Người lính Đức cảm thấy một sự xúc động tự nhiên dâng cao trong lòng khiến anh càng thêm hối hận! thì ra người bị anh giết kia thực sự không phải là kẻ thù của anh, nhưng là một người cha, một người chông giống như anh: một con người đang yêu và được yêu! Chính nhờ có cái nhìn mới mẻ về kẻ từng là "kẻ thù" đã biến đổi người linh Đức trở nên một người mới biết cảm thông và đầy tình người.

3. SUY NIỆM:

Câu chuyện Đức Giê-su đến nhà một người Biệt Phái dùng bữa, cho chúng ta bài học về lòng bao dung của Chúa, để mời gọi chúng ta cũng phải sẵn lòng mở rộng vòng tay thân ái, cư xử thân thiện với hết mọi người, bất kể họ là ai, khác biệt về mầu da, tiếng nói, môi trường sống và làm việc, về tính tình, sở thích hay về tín ngưỡng tôn giáo... để từ đó chúng ta sẽ nhận ra mọi người đều là anh em, con cùng một Cha Chung trên trời, và mọi người có bổn phận phải cư xử với nhau trong tình bác ái huynh đệ như người ta thường nói: "Tứ hải giai huynh đệ"- Bốn bể đều là anh em.

Đức Giê-su cũng muốn chúng ta hãy mời Người đến thăm và ở lại trong gia đình của chúng ta bằng việc trưng bày ảnh tượng của Người tại phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ... Người cũng sẵn sàng đến viếng thăm nhà linh hồn của chúng ta mỗi lần chúng ta tham dự thánh lễ và rước lễ. Miễn là ta có thiện chí dọn dẹp nhà cửa, loại khỏi ngôi nhà của mình những hình ảnh thiếu đứng đắn hay những việc làm ăn bất chính, chừa bỏ những thói hư tật xấu cùng những tội lỗi bất xứng khác.

Đức Giêsu đã để cho người phụ nữ tội lỗi đến gần vì Người không xét đoán người khác theo hình thức bên ngoài như người Pha-ri-sêu đã làm. Trái lại Người nhìn thấu tâm can của người tội lỗi kia. Noi gương Chúa, chúng ta cũng phải tránh xét đoán tha nhân qua dáng vẻ bên ngoài. Cần tránh xét đoán ý trái và cư xử bất công khi hùa theo đám đông để lên án những người cô thế cô thân. Vì thực tế đã chứng mình: có nhiều trường hợp người ta đã bị kết án oan sai. Có người đã bị tòa kết án và ở tù nhiều năm, cho đến khi kẻ thực sự phạm tội bị bắt và thú nhận tội lỗi thì mới được giải oan.

4. THẢO LUẬN:

1- Người ta thường hay xét đoán dựa theo tình cảm: "Yêu nên tốt, ghét nên xấu". Để tránh xét đoán bất công và để noi gương Đức Giê-su trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta cần xử sự thế nào khi nghe một người nói xấu về một kẻ vắng mặt?

2- Dâng một lời cầu nguyện cho một người mình đang ác cảm, để xin Chúa giúp ta sống Lời Chúa dạy: "Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em"(Mt 5,44).

5. NGUYỆN CẦU:

- LẠY CHÚA GIÊ-SU. Trong cuộc sống hằng ngày, chúng con thường hay xét đoán người khác cách bất công, do ảnh hưởng của định kiến xã hội hay do mối ác cảm tự nhiên với họ. Nhiều lần chúng con đã có cách cư xử hẹp hòi, đầy thành kiến đối với một số người có quá khứ không mấy tốt đẹp. Chúng con đã không đủ dũng cảm để lội ngược dòng, để chọn cách ứng xử nhân ái công minh noi gương Chúa.

- LẠY CHÚA. Hôm nay xin cho chúng con học tập theo Chúa, để dám đứng về phía những người bị xã hội khinh dể, can đảm bênh vực những kẻ cô thế cô thân và đối xử nhân hậu với những tội nhân thực lòng sám hối... Nhờ đó, chúng con xứng đáng mang danh là Ki-tô hữu và trở nên môn đệ đích thực của Chúa trước mặt người đời.

X) HIỆP CÙNG MẸ MARIA.
Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.

LM ĐAN VINH - HHTM

TẤT CẢ ĐƯỢC NÊN CÔNG CHÍNH NHỜ TIN VÀO ĐỨC KITÔ
Lc 7, 36 - 50
Lm Jude Siciliano OP
Tuần này chúng ta chắc chắn không muốn bỏ qua bản văn của thánh Phaolô vì hôm nay ngài đã đưa ra bản tóm kết giáo huấn về đức tin và việc làm. Thánh Phaolô đã phê bình ông Phêrô và Banaba (2,11-14) vì hai ông đã dùng bữa với Dân ngoại nhưng khi những người Kitô hữu Dothái khắt khe, không chấp nhận Dân ngoại chưa cắt bì trở lại Kitô giáo cách trọn vẹn, thì ông Phêrô đã rút lui và từ chối dùng bữa với Dân ngoại.

Phải chăng những Kitô hữu gốc Dothái "tốt hơn" bởi họ đã tuân giữ truyền thống của tiền nhân thì làm những việc "chính đáng"? Hay, tất cả mọi Kitô hữu, bất kể những xuất thân khác nhau, đều được tháp nhập vào Đức kitô cách tròn đầy như nhau?

Thánh Phaolô đưa ra điểm cốt yếu này: tất cả được đón nhận và được làm cho nên công chính nhờ tin vào Đức Kitô. Tất cả chúng ta cùng nhau bước vào vương quốc Thiên Chúa nhờ việc tuyên xưng niềm tin vào Đức Giêsu Kitô. Trong Nước Chúa, không có công dân hạng nhất hay hạng hai. Chúng ta có thể xuất thân khác nhau, đến với Đức Kitô bằng những nẻo đường khác nhau, diễn tả đức tin bằng những nền văn hóa khác nhau - nhưng tất cả đều bình đẳng trong cộng đoàn những người tin.

Hôm nay thánh Phaolô thách thức chúng ta. Liệu chúng ta có thể tiếp tục tín thác nơi Đức Giêsu và tiếp tục đặt lòng tin nơi Người ngay cả sau khi ta đã phạm tội? Nếu chấp nhận những gì thánh Phaolô nói, chúng ta không phải cố gắng đoạt cho được sự tha thứ bằng nghi thức thanh tẩy tỉ mỉ; cũng chẳng phải thân hành đi lên núi thánh hay tắm trong những dòng sông cụ thể nào đó. Chúng ta được mời gọi trở về vì ta "không nên công chính nhờ làm những gì Luật dạy", nhưng nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô cũng như sự tha thứ chúng ta được nhận từ nơi Người.

Trong phần thư Galat này, khi nói về "việc làm những gì Luật dạy", thánh Phaolô muốn đề cập cụ thể đến sự khác biệt giữa dân Dothái và Dân ngoại - cắt bì, luật giữ chay và kiêng thịt. Thánh Phaolô nói "con người không phải được nên công chính nhờ những gì luật dạy, nhưng nhờ tin vào Đức Giêsu Kitô..." Những từ như công chính, tốt lành xuất phát từ hê thống tòa án. Cũng một cách như thế, khi người tội lỗi đến trước "tòa" của Chúa, dù họ đang trong tình trạng tội lỗi, họ cũng có thể nhận được sự thương xót của Thiên Chúa, không phải vì họ tự sức đã làm được việc gì để khiến cho mình nên công chính trước nhan Chúa, nhưng là nhờ ân huệ của lòng Chúa xót thương.

Từ thư của thánh Phaolô chúng ta rút ra được rằng qua đời sống, cái chết và sự phục sinh của Đức Giêsu, Thiên Chúa đã mạc khải một cách thức mới mẻ để làm cho chúng ta nên công chính. Chúng ta không tìm được thế đứng mới trước nhan Chúa nhờ năng cầu nguyện hay các thực hành mang tính đạo đức và hãm mình - những việc này chỉ đến sau khi chúng ta nhận được ân sủng. Ân sủng làm cho ta nên công chính trước nhan Chúa, được ban cho ta qua Đức Giêsu Kitô. Đây không chỉ là ân ban cho từng người nhưng cho cả cộng đoàn những người tin được mời gọi vào trong sự sống của Thiên Chúa ngay ở đây, vào lúc này.

Sau khi thánh Phaolô nói đến việc được làm cho "công chính" với Chúa, không phải do việc làm của ta nhưng nhờ tin vào Đức Kitô, thì phải chăng thông điệp của bài Tin mừng đi ngược lại? Một phụ nữ, được cho là "một người phụ nữ tội lỗi trong thành", bước vào nhà ông Simon, người Pharisêu, và thực hiện một hành vi khiêm nhường, thống hối bằng cách lấy nước mắt của mình mà rửa chân cho Đức Giêsu, lấy tóc mà lau rồi xức dầu thơm. Đó có vẻ như là một việc tốt cô làm để "được" Đức Giêsu tha cho cô "vô vàn tội lỗi".

Chính bản dịch có vẻ xác nhận rằng cô nhận được sự tha thứ nhờ hành vi thống hối của mình. Đức Giêsu nói: "tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều". Có vẻ như chính việc bày tỏ "lòng yêu mến nhiều" - những việc thiện - đã mang lại cho cô sự tha thứ. Chắc hẳn chúng ta đã từng được nghe giảng về câu Kinh thánh này rằng hãy làm việc thiện và thống hối để được tha thứ tội lỗi.

Khi kiểm tra các bản dịch khác, nhà giảng thuyết cũng như độc giả có thể thấy được giúp đỡ vì đôi khi đọc bản gốc sẽ tìm thấy nhiều ý nghĩa tốt hơn. Ví dụ, Bản Chuẩn Mới Chỉnh Sửa (NRSV) sẽ cho thấy cái nhìn tốt hơn về câu mà Đức Giêsu nói với ông Simon: "Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều". Đức Giêsu muốn ám chỉ rằng điều gì đó đã xảy ra trước trong cuộc đời người phụ nữ này khiến cô nhận ra cô có thể được tha thứ nhờ những gì cô làm. Cảm nghiệm được sự tha thứ ấy, cô đã làm cả hai việc: dù không được mời vẫn vào nhà của người Pharisêu thuộc tầng lớp cao hơn, nơi Đức Giêsu được mời dự tiệc, để bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu mến đối với Đức Giêsu, nguồn ơn tha thứ của cô.

Hành vi của người phụ nữ và lời đáp của Đức Giêsu làm nảy sinh một thắc mắc quan trọng, những người đồng bàn thốt lên "Người này là ai mà có thể tha tội?" Khi Đức Giêsu tiếp tục làm những việc cả thể, thì danh tiếng Người đến tai Hêrôđê và ông này cũng không khỏi thắc mắc: "vậy thì ông này là ai mà ta nghe đồn những chuyện như thế?" (Lc 9,9)

Những kẻ chưa tin cũng thắc mắc như thế, nhưng họ sẽ không ngừng bị chất vấn qua chính cuộc sống của chúng ta khi ta: phải đưa ra quyết định quan trọng; khi phải đối diện với sự thành thật của mình; chọn cách thế sử dụng tài nguyên của bản thân; quyết định chọn bạn; cân nhắc các sử dụng thời giờ nhàn rỗi; có đi lễ không và đi ở đâu... Cách nào đó, chúng ta cần phải trả lời cho thắc mắc: "Người này là ai mà có thể tha tội?", "ông này là ai mà ta nghe đồn những chuyện như thế?" Những chọn lựa hàng ngày và cách chúng ta sống bộc lộ, hơn bất kỳ từ ngữ nào, về cách chúng ta trả lời cho câu hỏi này ra sao.

Hôm nay, thánh Phaolô giúp chúng ta trả lời những thắc này theo cách riêng của ngài. Trước đây ngài sống như một người Pharisêu đạo đức, xác tín rằng ngài đã làm tất cả những gì Thiên Chúa muốn. Sau khi gặp được Đức Giêsu, ngài chuyển hướng cuộc đời 180o. Đức Giêsu trở thành chính cuộc sống của ngài, "Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi". Ngài nói, ngà đã được "cùng đóng đinh với Đức Kitô" - ngài đã chết đối với luật. Nên một với Đức Kitô nghĩa là chết cho luật vì ngài nhận ra rằng ân sủng của Thiên Chúa đã bày tỏ cho ngài qua Đức Kitô. Nghĩa là một lối sống hoàn toàn mới.

Đức Kitô phục sinh đang sống trong ngài và hướng dẫn ngài nhờ đó cuộc sống của ngài được hoàn toàn thay đổi. Nếu như Hêrôđê muốn hỏi Phaolô: "ông này là ai mà ta nghe đồn những chuyện như thế?" Thánh nhân sẽ trả lời rằng: "Đức Giêsu là Đấng làm cho tôi nên công chính trước mặt Thiên Chúa. Nay không gì có thể chia cắt tôi khỏi tình yêu của Thiên Chúa".

Nếu chúng ta hỏi thánh Phaolô: "Niềm tin vào Đức Giêsu đã biến đổi cuộc sống ngài ra sao?" Tôi nghĩ ngài sẽ trả lời rằng: "Hiện nay, tôi không chỉ biết cách sống cuộc đời này, nhưng còn có ý chí và sức mạnh để sống như Đức Giêsu đã sống". Rồi ngài nói: "Tạ ơn Chúa!".
Chuyển ngữ: Anh em HV Đaminh Vò Vấp

NGƯỜI ĐÀN BÀ SÁM HỐI
Lc 7, 36 - 50
Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT

Cả đời sống của Chúa Giêsu là để yêu thương nhân loại, yêu thương con người. Đọc Tin Mừng của Chúa Giêsu, chúng ta hoàn toàn thán phục một vị Thiên Chúa làm người. Từng lời nói, từng cử chỉ, những lời dạy bảo, những phép lạ của Chúa Giêsu hoàn toàn nói lên con người đầy lòng trắc ẩn, yêu thương của Chúa. Hôm nay, chúng ta được đối diện với một con người đã được Chua Giêsu thương yêu, chữa lành, chúng ta nhận ra tình thương cao cả vô biên của Chúa...

Vâng, Chúa Giêsu và các môn đệ dùng tiệc tại nhà ông Simon. Chắc chắn, ông Simon mời Chúa dự tiệc cùng với các môn đệ, những khách quí, có máu mặt, những người đồng nghiệp với ông Simon, không phải vì ông có thiện cảm, yêu mến Chúa Giêsu, nhưng là để làm cho ông được hãnh diện, được tăng thêm uy tín, được nở mày nở mặt với những người khác, hoặc là ông Simon muốn thử tài, muốn thử quyền năng của Chúa mà ông đã nghe nhiều lần chăng ? Còn đối với người đàn bà hôm nay, Tin Mừng của thánh Luca cũng không cho chúng ta biết tên. Do đó, chúng ta hiểu được rằng bà có lẽ bà ta đã phạm một tội công khai nào đó mà cả thành đều biết. Bà này nhận mình là người tội lỗi và tin cậy vào tình thương, vào sự tha thứ của Chúa Giêsu. Chị đã mang theo một bình nước hoa quí giá, đắt tiền đến tìm Chúa Giêsu giữa đám tiệc đông người ở nhà ông Simon. Theo tập tục của người Do Thái khi ăn tiệc họ thường nằm ngả người ra phía sau, và để chân trần ra ngoài chiếc phản. Chính vì thế bà này dễ dàng xối nước mắt, nước hoa lên chân của Chúa Giêsu. Đây là cử chỉ thú tội công khai của người đàn bà trước thực khách, trước mặt Chúa Giêsu vv...Bà không sợ, không xấu hổ vì bà biết Chúa sẽ tha thứ cho bà và là bài học cho các thực khách, cho ông Simon và cả gia đình của ông. Người đàn bà đã khóc, khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt sám hối, ăn năn chảy xuống trên chân Chúa Giêsu. Người đàn bà tỏ cử chỉ tôn trọng, kính yêu Chúa bằng cách lấy tóc của mình lau chân Chúa, xức dầu thơm lên đôi chân của Chúa và hôn chân Chúa không ngừng.

Con người của Chúa luôn nhạy cảm, đầy lòng trắc ẩn. Nên, Ngài đã cảm thông và tha thứ cho người đàn bà tội lỗi biết sám hối, biết trở lại vì yêu. Chúa Giêsu nói với bà : " Tội con đã được tha ". Một lời tha thứ thật an an ủi, đầy cảm thông, đầy tình thương. Lời thứ hai cũng là lời cuối cùng Chúa nói với bà :" Lòng tin đã cứu bà. Bà hãy đi bình an ". Thật là lời đầy an ủi, đầy khích lệ, Chúa Giêsu xác nhận niềm tin của Chúa Giêsu. Cả cuộc đời của Chúa Giêsu là yêu thương. Ngài yêu thương những người tội lỗi, những kẻ khốn khổ, nghèo nàn, thấp cổ, bé họng vv...Ở đây, chúng ta ghi nhận một điều rất quí, rất đẹp là người đàn bà yêu nhiều nên được tha nhiều. Nói lên điều đó không có nghĩa chúng ta cứ phạm tội để được Chúa thứ tha. Không, nhứt định là không. Bởi vì liệu chúng ta có lòng can đảm, ơn đặc biệt, sự khiêm nhường như người đàn bà tội lỗi đó không ?

Chúng ta có chắc chắn chúng ta yêu nhiều, yêu đến quên mình như người đàn bà tội lỗi đó không ? Yêu nhiều có nghĩa là trở về trọn vẹn, sám hối thiệt tình và không còn dám để trong lòng một tội nào, dù tội đó thật nhỏ mọn. Người đàn bà đã yêu hết mình, đã thật tình thống hối, đã không dám xúc phạm đến tình yêu thương của Chúa nữa. Bà đã hoàn toàn tin tưởng vào tình thương tuyệt đối, nhưng không của Chúa. Bà đã không mắc cỡ, không xấu hổ trước nhiều tiếng thì thầm trách móc vì họ cho rằng người đàn bà này tội lỗi tầy trời, tội lỗi công khai, đáng kinh tởm, đáng khinh bỉ, bà vẫn một niềm tin, tin Chúa thứ tha cho bà, bà hoàn toàn khác Giu đa. Bà có thái độ quay trở về và nhạy cảm như Phêrô. Tin vào tình thương và tin vào sự tha thứ của Chúa Giêsu.

Lạy Chúa Giêsu, xin tăng thêm đức tin cho chúng con để chúng con luôn tin vào tình thương của Chúa, để chúng con như thánh Phêrô dám nhìn vào mắt Chúa và khóc lóc ăn năn, để chúng con như người đàn bà hôm nay dám công khai khóc lóc ăn năn và tin tuyệt đối vào sự thứ tha của Chúa. Amen.

THA TỘI
Lc 7, 36 - 50
Lm. Giuse Trần Việt Hùng

Truyện kể: Người cha rất đau khổ vì đứa con trai theo bạn bè ăn chơi phung phá hết tiền của. Cùng đường rơi vào túng quẫn, chàng ta viết thư thống thiết xin lỗi cha và ngỏ ý xin cha thương tha thứ. Người cha gởi cho cậu bức điện tín, chỉ có một chữ 'Về' và ký tên 'Cha'.

Biết nhận lỗi và xin lỗi là khởi đầu cho hành trình trở về. Rất nhiều khi chúng ta phạm lỗi và sống trong lầm lạc nhưng không nhận ra lỗi mình. Cho đến một ngày, chợt nhận ra mình đã đi quá xa vào con đường lầm. Chúng ta cần lắng nghe những lời nhắc nhở, chỉ bảo và hướng dẫn của bề trên hay người khác để giúp giác ngộ. Vua Đavít xưa sống sung sướng nơi cung điện ngọc ngà châu báu. Thiên Chúa đã ban cho vua đầy đủ mọi sự. Từ là chú chăn chiên trở thành thủ lãnh của dân Do-thái. Vua có gia tài kết xù là một xứ sở giầu có và con dân đông đúc, nhưng sự ham mê sắc dục dẫn ông đi vào đường lầm lạc tội lỗi. Ông dùng quyền để chiếm đoạt vợ của người. Lương tâm ông không cảm thấy cắn rứt về sự bất công, cho tới khi tiên tri Nathan nhắc nhở: Vậy tại sao ngươi lại khinh dể lời Thiên Chúa mà làm điều dữ trái mắt Người? Ngươi đã dùng gươm đâm Uria, người Hêthê; vợ y, ngươi đã cướp làm vợ ngươi; còn chính y, ngươi đã dùng gươm của con cái Ammon mà giết (2 Sam 12, 9).

Vua chợt nhận ra tội lỗi của mình và ngay lập tức vua ăn năn hối cải và xin ơn tha thứ. Với lòng thống hối khiêm cung, vua đã được Thiên Chúa tha tội chết: Bấy giờ vua Đavít nói với ông Nathan: "Tôi đã đắc tội với Thiên Chúa." Ông Nathan nói với vua Đavít: "Về phía Thiên Chúa, Người bỏ qua tội của ngài; ngài sẽ không phải chết (2 Sam 12, 13). Càng làm lớn cám dỗ càng nhiều: Cám dỗ về quyền bính, tiền tài và sắc dục. Chúng ta biết sự đòi hỏi ước muốn tham thân si của bản năng con người luôn khấy động. Cho nên chúng ta đều phải phấn đấu mỗi ngày để nên hoàn thiện hơn. Bất cứ ai giữ địa vị nào trong Giáo Hội cũng như ngoài xã hội, đòi hỏi người lãnh đạo hay thủ lãnh phải biết tự kiềm chế và tránh làm gương mù, gương xấu. Cây cao gió cả. Ma quỉ cám dỗ không chừa một ai. Chúa Giêsu đã dậy chúng ta qua Kinh Lạy Cha: Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ nhưng cứu chúng con khỏi mọi sự dữ.

Truyện kể: Satan phàn nàn với Thiên Chúa rằng Chúa không công bằng. Nhiều tội nhân làm điều sai trái và Chúa lại đón nhận họ. Thật ra, có người trở lại sáu bảy lần và Chúa vẫn ban ơn tha thứ. Tôi chỉ phạm một lỗi lớn mà Chúa kết án tôi đời đời. Chúa nói: Đã bao giờ ngươi ăn năn xin tha thứ chưa?

Trong bài Phúc âm, Chúa Giêsu tha tội và bệnh vực người phụ nữ tội lỗi biết ăn năn hối cải. Dưới con mắt của những người Pharisêu, người phụ nữ này bị liệt vào hàng tội lỗi xấu xa và đáng phải tránh xa: Thấy vậy, ông Pharisêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: "Nếu qủa thật ông này là ngôn sứ, thỉ hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi (Lc 7, 39). Chúa đã tỏ lòng ưu ái với cô. Chúa không kết án. Chúa nhìn thấu tỏ tận đáy tâm hồn của cô. Người phụ nữ đã dám công khai đến bên Chúa để xức dầu. Cô đã được tỉnh thức trong tâm trí và hành động. Mặc những lời dèm pha, chê bai, khinh miệt, cô đã dám quay về. Quay về với lòng mình. Nhận ra Chúa và trở về bên Chúa. Tình yêu đã thắng vượt. Cô ta đã chọn Chúa làm phần gia nghiệp. Nhiều người xung quanh còn sửng sốt và tò mò vì họ chưa nhận ra Chúa Kitô là ai. Ngài chính là ConThiên Chúa, Đấng Cứu Độ trần gian.

Chúa biết tình yêu của cô dành cho Chúa thật nhiều. Tình yêu vượt trên lẽ thường tình, cô đã lấy dầu thơm hảo hạng xức chân Chúa và lấy tóc mình mà lau. Cô đã giác ngộ và tỉnh thức cuộc đời: Vì thế, tôi nói cho ông hay: "Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai, được tha ít, thì yêu mến ít"(Lc 7, 47). Bằng những giọt nước mắt ăn năn sám hối, tội lỗi của cô đã được xóa sạch. Chính Con Thiên Chúa đã tha tội cho cô. Lời Chúa có sức biến đổi và chữa lành con người cả tâm hồn lẫn thể xác. Một người tội lỗi nay trở thành môn đệ của Chúa: Rồi Đức Giêsu nói với người phụ nữ: "Tội của chị đã được tha rồi."(Lc 7, 48). Nhẹ tênh! Người phụ nữ đã trút bỏ được gánh nặng cuộc đời. Chúng ta biết người đời thường khinh chê và kết án người tội lỗi. Đôi khi phạm nhân bị bế tắc đóng khung trong cuộc sống mặc cảm. Họ không có lối thoát.

Chúa Giêsu đã mở cửa ngõ dẫn đưa những người lầm lạc trở về. Chúa đến để kêu gọi và cứu độ người tội lỗi chứ không phải người công chính. Chúa Giêsu nói: Người khỏe mạnh không cần thấy thuốc, người đau yếu mới cần. Ta không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi (Mc 2, 17). Mỗi lần chúng ta đọc lời kinh: Tôi thú nhận cùng Thiên Chúa và cùng anh chị em. Tôi đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói và việc làm. Chúng ta có thực sự thú nhận hay chỉ đọc ruổi theo. Chúng ta có dám đứng trước nhóm hay cộng đoàn để xưng thú là mình đã phạm lỗi hay không? Đâu dễ. Khi phải xưng thú, chúng ta sẽ đổ quanh, lỗi tại tôi nhưng lôi thôi tại bà. Có rất nhiều khi đi xưng tội nhưng chúng ta nại cớ: Tại vì.., bởi vì... và đổ lỗi cho người khác chứ không phải lỗi của mình.

Khi chúng ta đã quá quen sống trong lầm lạc và chìm sâu trong vũng lầy tội lỗi, chúng ta không còn cảm nghiệm sự sai trái. Lương tâm của chúng ta không còn nhạy bén để phán đoán. Những lỗi chúng ta phạm thường ngày về vấn đề luân lý, khi soi mình qua 10 điều răn, nhất là về sự ăn gian, làm chứng dối, lừa đảo, bất công, liên hệ tình dục ngoài hôn nhân, ngoại tình và sống chung bất hợp pháp. Khai gian nói dối trong vấn đề thông tin và bá cáo. Chúng ta an vui tự tại vì mọi sự đã trở thành quá bình thường. Chúng ta không muốn xét mình kỹ lưỡng vì sợ lương tâm bị áy náy. Đức Giáo Hoàng Phanxicô nhắc nhở rằng chúng ta không thể là Kitô hữu nửa vời, bán thời gian hay chỉ là Kitô hữu trong một vài khoảnh khắc hay hoàn cảnh nào đó. Kitô hữu là Kitô hữu suốt đời. Mọi suy tư, lời nói, hành động đều phản ảnh tinh thần Kitô hữu.

Thánh Phaolô dậy: Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân, trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi (Gal 2, 20). Chúng ta được lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội, chúng ta là Kitô hữu. Có Chúa hiện diện trong tâm hồn chúng ta. Chúng ta không thể sống như những người dân ngoại, họ không nhìn biết Thiên Chúa. Chúng ta là môn đệ của Chúa. Môn đệ cần dõi theo lối bước của Thầy. Sống chứng nhân ngay thật giữa lòng đời. Đừng sợ bị thua thiệt vì sống lẽ công chính. Biết rằng nếu chúng ta được lời lãi cả thế gian mà mất phần phúc thiên đàng, thì nào có ích chi chứ!

Cuộc đời của mỗi người chúng ta đã lãnh nhận vô vàn ân sủng của Chúa như vua Đavít xưa. Chúa đã ban cho chúng ta có sự sống, được sinh ra làm con người, làm con Chúa, con của Giáo Hội và sống hạnh phúc an vui. Chúng ta được thừa hưởng một gia tài kếch xù của niềm tin và niềm hy vọng vào sự sống đời đời mà Chúa đã dành sẵn cho chúng ta. Chúng ta cần làm cho ân sủng sinh xôi nẩy nở trong tâm hồn. Giá máu châu báu của Chúa Kitô là nguồn mạch ban sự sống dồi dào. Phaolô đã chia sẻ: Tôi không làm cho ân sủng của Thiên Chúa ra vô hiệu, vì nếu người ta được nên công chính do lề luật, thì hóa ra Đức Kitô đã chết vô ích (Gal 2, 21).

Lạy Chúa, đã bao phen chúng con đã ngoảnh mặt làm ngơ và chối từ ơn Chúa. Xin Chúa thương xót chúng con. Xin thương tha thứ những lỗi lầm chúng con đã xúc phạm đến trái tim Chúa.

YÊU NHIỀU ĐỂ ĐƯỢC THA NHIỀU
Lc 7, 36 - 50
Lm. Anmai, CSsR

Đã là người, mang thân phận mỏng dòn và yếu đuối thì sẽ không thoát khỏi tội. Chuyện phạm tội là chuyện của con người yếu đuối nhưng quan trọng hơn chuyện yếu đuối đó chính là con người sẽ làm gì sau khi phạm tội. Con người sẽ ở lỳ trong tội hay đứng dậy để bước ra khỏi tội và sẽ làm gì sau khi bước ra vòng vây của tội lỗi.

Chỉ mình Thiên Chúa là Đấng Thánh, ngàn trùng Chí Thánh mới có quyền tha tội và con người có can đảm, có tin để chạy đến với Chúa để đón nhận ơn tha tội đó hay không mới là chuyện quan trọng. Chẳng biết có phải là ngẫu nhiên hay không nhưng các bài đọc trong Thánh Lễ hôm nay đã vẽ nên hình ảnh của một Thiên Chúa và là Thiên Chúa của tình yêu thật đẹp. Cũng vì yêu mà Thiên Chúa chấp nhận tất cả và tha thứ tất cả cho dù tội người ấy có đỏ thẫm tựa như son.

Một hình ảnh hết sức quen thuộc, một hình ảnh hết sức dễ thương và cũng hết sức gần gụi với những ai thường đọc Thánh Kinh, suy niệm Thánh Kinh đó chính là vua Thánh Đavít. Cuộc đời của Đavít ít nhiều gì ai ai cũng có thể biết rõ. Làm gì có thể gắn cho cái tên Đavít là Thánh nhưng cuối cùng Đavít lại được gọi bằng cái tên Vua Thánh thật dễ thương.

Lược lại cuộc đời của Đavít ta sẽ thấy. Chỉ với vài dòng vỏn vẹn trong sách Samuel quyển thứ hai mà chúng ta vừa nghe ấy chúng ta biết Đavít như thế nào. Đavít đã làm gì để ngôn sứ Nathan nói với vua Đavít: "Kẻ đó chính là ngài! Đức Chúa, Thiên Chúa của Israel, phán thế này: Chính Ta đã xức dầu phong ngươi làm vua cai trị Israel, chính Ta đã giải thoát ngươi khỏi tay vua Saun. Ta đã ban cho ngươi nhà của chúa thượng ngươi, và đã đặt các người vợ của chúa thượng ngươi vào vòng tay ngươi. Ta đã cho ngươi nhà Israel và Giuđa. Nếu bấy nhiêu mà còn quá ít, thì Ta sẽ ban thêm cho ngươi gấp mấy lần như thế nữa. Vậy tại sao ngươi lại khinh dể lời Đức Chúa mà làm điều dữ trái mắt Người? Ngươi đã dùng gươm đâm Urigia, người Khết; vợ y, ngươi đã cướp làm vợ ngươi; còn chính y, ngươi đã dùng gươm của con cái Ammon mà giết. Ấy vậy, gươm sẽ không bao giờ ngừng chém người nhà của ngươi, bởi vì ngươi đã khinh dể Ta và cướp vợ của Urigia, người Khết, làm vợ ngươi. Bấy giờ vua Đa-vít nói với ông Nathan: "Tôi đắc tội với Đức Chúa." Ông Nathan nói với vua Đavít: "Về phía Đức Chúa, Người đã bỏ qua tội của ngài; ngài sẽ không phải chết.

Chuyện ta biết rõ đó là vì lòng dục đã làm cho Đavít mù tối để rồi giết Urigia và chiếm đoạt vợ của Urigia. Sau khi làm cái tội tày đình ấy và được ngôn sứ Nathan nhắc nhở Đavít. Sau khi nghe lời nhắc của Nathan Đavít đã hoán cải, đã ăn chay và mặc áo nhậm để đền tội của mình. Đứng trước lòng khiêm hạ của Đavít, Thiên Chúa đã tha thứ tất cả những lầm lỗi của ông.

Cứ đọc và nghiền ngẫm lại các Thánh Vịnh trong Cựu Ước mà nhiều nhà chú giải cho là tác giả là của Vua Thánh Đavít chúng ta sẽ thấy tâm tình ăn năn thống hối của Đavít. Một trong những tâm tình sâu sắc của Đavít phải nói đến Thánh Vịnh 50:

Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con,
mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm.


Xin rửa con sạch hết lỗi lầm
tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy.
Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm.


Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa,
dám làm điều dữ trái mắt Ngài.
Như vậy, Ngài thật công bình khi tuyên án,
liêm chính khi xét xử.


Ngài thấy cho: lúc chào đời con đã vương lầm lỗi,
đã mang tội khi mẹ mới hoài thai.
Nhưng Ngài yêu thích tâm hồn chân thật,
dạy con thấu triệt lẽ khôn ngoan.


Xin dùng cành hương thảo
rảy nước thanh tẩy con, con sẽ được tinh tuyền;
xin rửa con cho sạch, con sẽ trắng hơn tuyết.


Xin cho con được nghe
tiếng reo mừng hoan hỷ,
để xương cốt bị Ngài nghiền nát được nhảy múa tưng bừng.
Xin ngoảnh mặt đừng nhìn bao tội lỗi
và xoá bỏ hết mọi lỗi lầm.


Lạy Chúa Trời, xin tạo cho con một
tấm lòng trong trắng,
đổi mới tinh thần cho con nên chung thuỷ.


Xin đừng nỡ đuổi con không cho gần Nhan Thánh,
đừng cất khỏi lòng con thần khí thánh của Ngài.

Lời tự tình xưa của Đavít phải chăng đó là lời tự tình của người phụ nữ "vốn là người tội lỗi trong thành" hôm nay trong Tin mừng theo Thánh Luca. Người phụ nữ này cũng phạm tội và đã bị người ta liệt vào hàng tội lỗi như Đavít xưa vậy. Dẫu bị người ta họi là tội lỗi nhưng chị đã không mặc cảm trước cái nhìn của công chúng, của mọi người để rồi chị tìm đủ mọi cách để đến với Chúa Giêsu. Cách diễn tả của chị hết sức dễ thương của chị đó là lấy bình bạch ngọc đựng dầu thơm và lấy nước mắt thống hối của chị rồi tưới lên chân Chúa và lau và lấy dầu thơm mà đổ lên.

Chúa Giêsu đã ghi nhận, Chúa Giêsu đã trân trọng tấm lòng của người phụ nữ tội lỗi và đã nói tâm tình của Ngài cho người chủ tiệc là ông Simon. Chúa Giêsu đã khẳng định: "Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít."

Vì sao người phụ nữ đã được Chúa tha thứ thì mọi người đã rõ: vì chị yêu mến nhiều ! Vấn đề của chị không dừng lại ở lòng mến mà đi xa hơn một bước nữa đó là lòng tin. Lòng tin và lòng mến trong lòng chị đan quyện lại với nhau. Người mời tiệc cũng như những người được mời tiệc ngày hôm ấy thắc mắc "ông ấy lấy quyền gì để tha tội" thì chị, chị đã tin vào quyền năng của Chúa Giêsu. Chị đã tin, đã yêu, đã phó thác vào lòng bàn tay của Chúa Giêsu cuộc đời của chị. Chị đến với Chúa Giêsu để nhận được tình yêu của Chúa Giêsu, để nhận được ơn tha thứ từ Chúa Giêsu.

Vấn đề con người được nên công chính không phải là làm những gì luật dạy nhưng nhờ lòng tin như Thánh Phaolô vừa bộc bạch: "con người được nên công chính không phải nhờ làm những gì Luật dạy, nhưng nhờ tin vào Đức Giê-su Ki-tô, nên chúng ta cũng tin vào Đức Ki-tô Giê-su, để được nên công chính, nhờ tin vào Đức Ki-tô, chứ không phải nhờ làm những gì Luật dạy. Quả thế, không phàm nhân nào sẽ được nên công chính vì làm những gì Luật dạy. Quả thế, tại vì Lề Luật mà tôi đã chết đối với Lề Luật, để sống cho Thiên Chúa. Tôi cùng chịu đóng đinh với Đức Ki-tô vào thập giá". Thánh Phalô một con người đã cảm nghiệm như thế nào về tình yêu của Thiên Chúa Ngài mới dám khẳng định như vậy. Nhờ niềm tin mà vua Thánh Đavit, người phụ nữ "vốn là người tội lỗi trong thành" cũng như chính bản thân của Thánh Phaolô đã được thứ tha, được trở về với Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót cũng như được nên công chính. Hơn nữa, sau khi cảm nghiệm được tình yêu Thiên Chúa dành cho mình thì Phaolô đã thốt lên: Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi".

Không chỉ Phaolô thôi mà là cả vua Đavít, người phụ nữ tội lỗi và tất cả những ai đã hơn một lần phạm tội và đã cảm nhận được tình thương tha thứ cũng sẽ quay trở lại để sống tròn đầy tình thương tha thứ của Chúa.

Chúa là đấng từ bi thương xót, không chấp nhất mà chỉ có xót thương luôn giang rộng cánh tay để đón những con người yếu đuối, những con người tội lỗi. Chuyện quan trọng là con người có thống hối, có quay về để hưởng tình thương tha thứ đó hay không mà thôi.

Phạm tội không quan trọng bằng có biết đứng dậy để quay lưng lại với tội và trở về với Thiên Chúa hay không.

Những ai yêu mến nhiều sẽ được tha nhiều. Thiên Chúa vẫn chờ đợi những người trót phạm nhưng yêu nhiều để sẵn lòng tha thứ nhiều.

 

CHỚ XÉT ĐOÁN ANH EM
Lc 7, 36 - 50
Lm. Jude Siciliano OP

Trong bài đọc I hôm nay, chúng ta nên nhắc đến chuyện Na-than nói với vua Đa-Vít: Vua Đa-Vít đã ngoại tình với Bát Se-va và làm cho bà ấy mang thai. Để trừ khử chồng bà ấy, vua David đưa U-ri-gia ra trận để bị quân Am-mon giết (2S 11).

Ngôn sứ Na-than nói ngay trước mặt vua Đa-Vít, và dùng ngụ ngôn để vạch tội ông ta (2S 13:1-6). Trong bài đọc hôm nay, Na-than nhân danh Chúa nói với Đa-Vít về những điều Chúa đã làm cho ông "Nếu bấy nhiêu mà còn quá ít, thì Ta sẽ ban thêm cho ngươi gấp mấy lần như thế nữa.". (như khuôn mẫu của những bài đọc trong những ngày chủ nhật. Đầu tiên là để chuẩn bị cho chúng ta để nghe bài phúc âm, nên dẫn đưa chúng ta đến những mẫu chuyện nói về sự chấp nhận tội lỗi của chúng ta và được ơn tha thứ). Phản ứng của Đa-Vít rất đơn sơ, Ông không chờ chỉ ra những chi tiết của tội lỗi mình, nhưng thành thật nhận tội: "Tôi đắc tội với ĐỨC CHÚA". Và lời tha thứ của Đức Chúa đến ngay sau đó. Đức Chúa không làm khó khăn cho chúng ta để chờ xin được ơn tha thứ. Các bạn có để ý đến lúc bắt đầu thánh lễ hôm nay không?; Chúng ta bắt đầu tuyên xưng tội lỗi mình và xin ơn tha thứ.

Chỉ Thiên Chúa mới biết những gương xấu tội lỗi của Giáo hội sẽ xảy ra thế nào. Chúng ta đã biết những gương xấu của các bậc lãnh đạo đã tệ hại thế nào rồi. nếu có sự cố gắng che đậy, hay đổi các người đó đi chỗ khác cũng không giúp ích gì đâu. Có vài vị lãnh đạo trong giáo hội và một số giáo dân, các phương tiện truyền thông và cá hệ thống luật pháp, đã theo gương của Na-than là dùng sự thật trấn áp quyền uy. Một nạn nhân bị áp bức gần đây có nói giống như Na-than nói với vua Đa-Vít: "Tôi chỉ muốn họ chấp nhận tội lỗi và họ "xin lỗi ".

Trong khi Na-than đối đáp ngay với Đa-Vít để buộc vua Đa-Vít chấp nhận tội lỗi mình, thì, trong phúc âm, lời Chúa Giêsu nói với Si-mon người Pha-ri-sêu như nước đổ lá môn. Chúa Giêsu muốn Simon hiểu là cả ông và người phụ nữ đều là kẻ có tội, và cần được ơn tha thứ. Từ khi bắt đầu câu chuyện, người Pha-ri-sêu đã có thái độ chống đối Chúa Giêsu. Khi Chúa vào nhà ông, ông ta cũng không đổ nước để rửa chân cho Chúa như tục lệ tiếp khách vào nhà. Simon có vẻ như muốn mời Chúa Giêsu vào nhà để thử thách Chúa Giêsu, và chính hành động của người phụ nữ làm cho các ông có dịp thấy được sự thử thách đó.

Na-than dùng ngụ ngôn để đối đáp với vua Đa-Vít, và giúp Đa-Vít mở mắt để nhận ơn tha thứ. Chúa Giêsu cũng dùng ngụ ngôn, hy vọng mở mắt người Pha-ri-sêu: ơn Thiên Chúa dồi dào sẵn sàng đổ xuống nếu có đức tin vào Chúa Giêsu. Chúng ta hãy cẩn thận nếu chúng ta muốn áp dụng câu chuyện phúc âm hôm nay vào vấn đề làm việc. Theo ánh sáng phúc âm hôm nay thì đề tài luân lý áp dụng vào việc làm như sau: "nếu tôi cố gắng thật nhiều để làm việc chứng tỏ lòng tôi thương yêu Chúa nhiều chừng nào thì tôi sẽ được ơn tha thứ nhiều chừng ấy". Đó không phải là điều Chúa Giêsu muốn giải thích cho người Pha-ri-sêu. Không phải vì người phụ nữ tỏ vẻ thương yêu Chúa Giêsu nhiều mà người phụ nữ đó được ơn tha thứ đâu. Đó chỉ là một dấu chỉ mà thôi. Và chính người phụ nữ ấy cảm nhận đã được Thiên Chúa tha thứ nhiều cho chị ta rồi. Và hiểu được là những người nhiều tội lỗi cũng được ơn tha thứ. Người Pha-ri-sêu, giới người đạo đức nên ít tội, nhưng vẫn là người có tội, vì không hiểu gì về điều vua Đa-Vít và người phụ nữ kia lãnh nhận; đó là ơn tha thứ của Thiên Chúa một khi họ chấp nhận tội lỗi của họ.

Chúa Giêsu hỏi ông Simon "Ông thấy người phụ nữ này chứ?". Trong phúc âm thánh Luca từ "thấy" không có ý nghĩa vật lý là trông thấy. Nó dùng để chỉ con mắt đức tin. Có người trông thấy Chúa Giêsu nhưng với con mắt đức tin của họ không thấy được ý nghĩa Chúa Giêsu trong đời sống của họ. Có người khác, như người phụ nữ kia, thấy được Chúa Giêsu là gì đối với họ và họ đã tin nhận Chúa Giêsu.

Ông Simon trông thấy người phụ nữ là một người đàn bà tội lỗi. Simon trông thấy chị ta đối đãi với Chúa Giêsu như với người khách, mặc dù đó là việc Simon phải làm, nhưng ông ta vẫn không thay đổi thái độ của mình đối với người phụ nữ đó. Trước mắt ông chị ta vẫn là người đàn bà tội lỗi. Còn Chúa Giêsu thấy được sự hoán cải nơi chị ta. Nên Ngài đã đã ban ơn tha thứ để thay đổi đời sống của chị ta.

Tôi nghĩ rằng, đôi khi xét đoán người khác (hay một tổ chức nào đó) dựa vào chút kinh nghiệm trong quá khứ. Chúng ta nghĩ rằng người đó sẽ hành động như thế nào do thái độ, hay hành vi của người ấy trong quá khứ. Thí dụ như khi chúng ta gán cho ai đó, hay nhóm nào đó trong giáo hội là "cấp tiến" hay "bảo thủ", và chúng ta tiên đoán là học sẽ ứng phó với những tình huốn giả định như thế nào.

Câu chuyện trong phúc âm cũng gần giống như khi chúng ta đi thử mắt. Khi chúng ta phải đọc hàng chữ chiếu lên tường, đọc xong thì bác sĩ đổi kính và bảo phải đọc lại thì chúng ta mới nhận ra là trước kia chúng ta tưởng là chữ "P" nhưng thật sự là chữ "F". Và như vậy giúp bác sĩ tìm đúng độ mắt kính chúng ta cần. Đó là điều Chúa Giêsu giúp chúng ta ngày hôm nay, Ngài giúp chúng ta nhìn lại người phụ nữ "tội lỗi". Chúa Giêsu hỏi: "bạn thấy người phụ nữ này chứ?" Chúng ta lại nhìn lại một lần nữa. và với sự giúp đỡ của bài phúc âm, chúng ta thay đổi nhãn quan: chúng ta không những trông thấy người phụ nữ ấy rõ hơn, nhưng chúng ta còn trông thấy chúng ta trước mặt Thiên Chúa với cặp mắt chân thật hơn. Bài phúc âm giúp chúng ta đo mắt kính chính xác hơn, và bây giờ chúng ta thấy lòng từ bi của Thiên Chúa rõ ràng hơn.

Một lần nữa, chúng ta lại ngồi vào bàn tiệc với Chúa Giêsu. Chúng ta thấy: Chúa Giêsu chấp nhận một người ăn năn, và Chúa chỉ trích người Pha-ri-sêu tự coi mình là người đạo đức. những người sám hối và ngồi vào bàn tiệc với Chúa Giêsu được lòng tin là nhờ đức tin vào Chúa Giêsu mà họ được ơn tha thứ. Chúa Giêsu nói:tội lỗi của người phụ nữ đã được tha. Chúng ta cũng đã được ơn tha thứ như người phụ nữ, và bây giờ tình yêu thương của chúng ta đối với Chúa Giêsu được thể hiện qua việc phục vụ của chúng ta.

Tôi muốn cẩn thận không gọi "người phụ nữ tội lỗi" ấy là một gái điếm. Tại sao lại buộc tội ấy cho chị ta? Vì khi Chúa Giêsu gọi Phêrô thì ông ta tự xưng mình là "kẻ có tội", chúng ta lại không buộc tội ấy cho Phêrô? Người phụ nữ ấy bị xem là người tội lỗi, có thể vì chị ta là nữ tỳ của một gia đình ngoại đạo, hay chị ta có liên hệ với một nghề mà các lãnh đạo tôn giáo cho là không trong sạch như việc chôn cất người chết. nếu chị ta bị bệnh hay bị tật nguyền thì người ta coi chị ấy là người bị Chúa phạt vì tội lỗi của chị ta. Chúng ta muốn tránh những thành kiến về những người phụ nữ gọi là "tội lỗi" trong Thánh Kinh.

Hôm nay chúng ta đến dự bàn tiệc với Chúa Giêsu, Ngài muốn chúng ta "nhìn thấy người phụ nữ" trong giáo hội chúng ta hiện nay. Các phụ nữ nơi bàn tiệc trong cộng đoàn Kitô Hữu có địa vị gì? Họ có tiếng nói trong cộng đoàn hay không? Có ai để ý đến tiếng nói của họ không? Có những phần việc nào mà họ không được làm hay không? Tại sao? Ai là những người được có trách nhiệm phục vụ? có những việc gì mà chỉ dành riêng cho một số người thôi? Tại sao? Bài phúc âm hôm nay có thể là kính mắt mới rõ ràng hơn để giúp chúng ta suy gẫm câu hỏi của Chúa Giêsu "Các con thấy người phụ nữ này chứ?"
Chuyển ngữ FX. Trọng Yên,OP

QUYỀN THA TỘI
Lc 7, 36 - 50
Lm Vũđình Tường

Dân chúng tụ lại nghe Đức Kitô giảng dậy. Người ta kháo nhau về giáo lí của Người.
Thiên hạ sửng sốt về lời giảng dạy của Người, vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư Mc 1,22

Lời giảng của Ngài thu hút quần chúng vì:
Lời giảng dẫn vào đời sống nội tâm, nhận mình có tội, dẫn đến thống hối.
Lời giảng giúp người nghe biết tình thương Chúa bao la hơn tội lỗi.
Lời giảng dẫn đến sự sống mới trong Chúa.

Kinh ngạc

Đức Kitô còn làm cho người nghe kinh ngạc hơn nữa. Họ kháo với nhau. Ông ấy còn có cả quyền tha tội. Ông ta tha tội cho người phụ nữ đang khóc dưới chân ông.

'Tội của chị đã được tha rồi'. Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: ông này là ai mà lại tha được tội. Nhưng Đức Kitô nói với người phụ nữ. 'Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an' Mc7,50

Quyền ân xá
Không ai có quyền tha tội, ngoại trừ một mình Thiên Chúa. Khi Thiên Chúa tha tội Ngài ban ơn bình an cho cả thể xác lẫn tâm hồn. Đức Kitô nói với người phụ nữ: Chị hãy đi bình an. Một mình Thiên Chúa có quyền ban bình an cho cả xác lẫn hồn.

Toà án xã hội cởi trói cho thân xác; không thể cởi trói cho tâm hồn. Toà án xã hội tuyên án, kẻ này có tội, kẻ kia vô tội. Án phạt khắt khe tùy miền. Cùng hành động, nước này phạt, nước kia tha. Philatô tự nhận có quyền tha hay phạt khi ông nói với Đức Kitô.

Ông không biết rằng tôi có quyền tha và cũng có quyền đóng đinh ông vào thập giá sao?

Đức Giêsu đáp lại

Ngài không có quyền gì đối với tôi, nếu Trời chẳng ban cho ngài Gn 19,10


Thiên Chúa trao trách nhiệm cho con người. Họ có trách nhiệm trong quyền hạn được trao. Cha mẹ với con cái; thầy với trò; chính quyền với dân. Quyền xét xử là ơn Trời ban. Vì thế việc xét xử phải thuận ý và theo luật Trời. Đó là luật yêu thương. Ơn Trời ban nên phải xử dụng đúng, xét xử công minh, chính đại. Nếu không là đắc tội với Trời. Xét xử trái luật yêu thương là phạm luật. Xử trái luật yêu thương là xử bất công. Philatô biết đồng môn vận động bản án bất công cho Đức Kitô. Biết mình kém thế. Lại sợ mất chức, quyền. Ông rửa tay tuyên bố

Ta vô can trong vụ đổ máu người công chính, vô tội. Mt 27,24

Việc xét xử phải chí công, vô tư. Luật pháp phải bắt nguồn từ tình yêu Thiên Chúa. Luật pháp do phe nhóm qui định mong trục lợi. Bản án bất công, gây tang thương, đau khổ cho người khác chính kiến, khác quan điểm với phe nhóm. Hành động phi nhân trái phép công bằng.

Bản án thiếu bác ái, yêu thương, làm cho cả chánh án lẫn tội nhân bị lương tâm dằn vặt, cắn rứt ngày đêm. Chánh án bị lương tâm dày vò vì làm việc trái lương tâm, bất nhân. Tội nhân bị lương tâm cắn rứt vì tội trong nội tâm chưa được tha.

Khi Đức Kitô tuyên bố Ngài có quyền tha tội. Quyền này vượt khỏi giới hạn địa phương. Lời Ngài thứ tha mang lại sự sống cho cả thể xác lẫn tâm hồn. Lời Ngài tha thứ mang lại bình an nội tâm. Tạo sức sống mới. Mở ra một tương lai tươi sáng. Ban cho cái nhìn mới, đặt căn bản trên tình yêu và bác ái. Người phụ nữ vô danh khóc dưới chân Chúa cảm nghiệm được điều đó. Đời chị thay đổi. Nội tâm bình an. Chị tìm được cuộc sống mới. Chị tự nguyện dùng thuốc thơm xức chân Chúa, lấy tóc mình lau chân, vui lòng phục vụ thúc đẩy bởi lòng mến.

Cách tiếp đón
Có nhiều cách khác nhau đón tiếp Thiên Chúa vào trong tâm hồn con người. Phúc âm hôm nay liệt kê hai cách đón tiếp.

Cách thứ nhất là cách của chủ nhà, ông Simon.
Cách thứ hai là cách của người phụ nữ vô danh.

Cả hai cách Đức Kitô đều sẵn lòng đón nhận. Vấn đề xảy ra khi chủ nhà Simon so sánh, nghi ngờ về sự khôn ngoan của Thiên Chúa.

Nếu quả thật ông này là ngôn sứ thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào. Một người tội lỗi c.40

Đến lúc đó Đức Kitô lên tiếng cho biết, Simon ông đã sai. Ông đón Chúa vào nhà nhưng giữ thái độ xa cách, phân biệt chủ tớ. Ông không cho nước để thanh tẩy. Không hôn chào cũng chẳng xức dầu. Chị phụ nữ vô danh đón Đức Kitô với tất cả tấm lòng. Ngoài chai dầu thơm, giọt nước mắt vui mừng thống hối và nụ hôn chào đón Chúa, Chị không còn gì tốt hơn để cho. Chị không dám ngồi chung bàn, coi như ngang hàng khách, nhưng âm thầm ngồi dưới nền đất để phục vụ. Thái độ khiêm nhường hiếm có kia đã không được nhận ra; trái lại còn bị hiểu lầm. Simon nhìn vẻ bề ngoài phán đoán nên ông đã sai lầm. Đức Kitô nhìn thấu suốt tâm hồn. Ngài dẫn chứng bằng cử chỉ hành động bên ngoài của chị để nói lên tấm lòng thành. Nhờ thành tâm, chân tình yêu mến và chị nhận được ơn tha thứ và ơn bình an. Tình yêu thể hiện qua đức tin của người phụ nữ. Tin là Đức Kitô có quyền tha tội. Tin Ngài có quyền tha tội là tin Ngài là Chúa vì chỉ một mình Chúa mới có quyền tha tội.

NỀN CÔNG CHÍNH
Lc 7, 36 - 50
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa

Con người được nên công chính không phải nhờ đã làm những gì luật dạy nhưng nhờ lòng tin, tin vào tình yêu của Thiên Chúa. Chủ đề này đã được thánh Tông đồ dân ngoại triển khai với nhiều minh chứng hùng hồn đặc biệt trong hai thư gửi tín hữu Galata và Rôma. Được nên công chính hay được công chính hóa nghĩa là gì? Công chính hóa là quá trình một tội nhân được hòa giải với Thiên Chúa. Công chính hóa là thay đổi từ tình trạng con cái Ađam cũ (tình trạng tội lỗi) sang tình trạng làm con cái Thiên Chúa nhờ công trạng của Ađam mới (x.Dz 1524). Về mặt tiêu cực đó là tình trạng được thứ tha tội lỗi. Về mặt tích cực đó là tình trạng được giao hòa với Thiên Chúa, được làm con cái Thiên Chúa, được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu Thiên Chúa ban tặng. (x.Tự Điển Công Giáo phổ thông - Công chính hóa - J.A.Hardon)

Tình trạng tội lỗi, bất xứng, bất toàn của con người: Giáo lý Công giáo truyền dạy rằng do bởi sự bất tuân của Ađam cũ, nhân loại bị đắm chìm trong tình trạng tội nhơ. Và con người dù lớn hay bé, dù chứ phận cao hay thấp, dù nam hay là nữ...đều có thể phạm tội, tội mọn cũng như tội nặng. Bài đọc thứ nhất trích sách Samuel và bài Tin Mừng thánh Luca được trích đọc trong Chúa Nhật XI TN C làm một minh họa.

Được Thiên Chúa ưu ái tuyển chọn, xức dầu phong vương làm vua, được Thiên Chúa yêu thương ban nhiều ân lộc, cụ thể là cả một đất nước, một vương triều với nhiều cung tần phi nữ, thế mà Đavít đã làm điều dữ đáng ghê tởm. Đavit không chỉ phạm tội ngoại tình mà còn âm mưu giết Uria để cướp lấy vợ của ông ta. Và đây, một phụ nữ không tên tuổi xuất hiện tại nhà người biệt phái đã mời Chúa Giêsu dùng bữa. Tin Mừng ghi chị "vốn là người tội lỗi trong thành". Không biết chị đã phạm những tội gì, nhưng chắc chắn là tội công khai và gây gương mù gương xấu.

Một nam và một nữ, cả hai đều là tội nhân. Một chức cao quyền lớn và một nữ nhi vô danh bé phận, cả hai đều phạm tội và chắc hẳn tội không nhỏ. Trong câu chuyện người phụ nữ phạm tội bị bắt quả tang mà Tin Mừng thánh Gioan tường thuật có chi tiết khá hiện sinh về tình trạng tội lỗi của con người. Sau khi Chúa Giêsu ngẩng mặt lên và nói: "Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi", thì cả đám đông, đều rút lui cách trật tự, bắt đầu từ người lớn tuổi (x.Ga 8,1-11). Ngay thánh Tông đồ dân ngoại cũng đã từng thú nhận: "Sự thiện tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm."(Rm 8,19).

Ơn tha thứ là hồng ân vượt quá khả năng của con người. Tự sức mình, trong phận thụ tạo thấp hèn, con người không thể có khả năng giao hòa với Đấng Toàn năng. Ơn công chính hóa con người nhận lãnh là do Thiên Chúa đoái thương thi ân. Như thế cần khẳng định rằng Thiên Chúa là nguyên nhân tác thành, là điều kiện ắt có của ơn công chính hóa mà con người thụ hưởng. Sự đáp trả của con người trước tình thương của Thiên Chúa được xem như là điều kiện đủ mà thôi. Và điều kiện đủ ấy chính là niềm tin, tin vào tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa. Chúng ta cùng xem xét một vài hình thức biểu lộ lòng tin.

1.Khiêm nhu nhìn nhận tội lỗi của mình: Đavít đã khiêm nhu nói với Nathan: "Tôi đắc tội với Đức Chúa"(2Sm 12,13). Và tiên tri Nathan đã phán rằng Thiên Chúa đã bỏ qua tội lỗi cho Đavít. Chúa Kitô cũng đã từng kể câu chuyện hai người lên đền thờ cầu nguyện, một người biệt phái và một người thu thuế. Người biệt phái đứng thẳng tạ ơn Chúa và kể lể công trạng mình là không chỉ không trộm cắp, không ngoại tình, không xấu xa như người thu thuế đứng phía sau mà còn ăn chay một tuần hai lần, dâng cúng cho Chúa mười phần trăm thu nhập. Thế mà Chúa Kitô kết luận ông này ra về không được công chính hóa. Trong khi đó người thu thuế thì khiêm nhu đứng đằng xa, cúi mặt xuống đấm ngực thú nhận mình là kẻ tội lỗi và xin Chúa thương xót thì lại được nên công chính (x.Lc18,9-14). "Con đã xưng tội ra với Ngài, chẳng giấu Ngài lầm lỗi của con. Con tự nhủ: 'Nào ta đi thú tội với Chúa,' và chính Ngài đã tha thứ tội vạ cho con"(Tv 32) Những lời Thánh Vịnh trên đây chắn chắn là tâm tình của vua Đavít, một người vốn đầy tội lỗi thế mà đã được gọi là thánh vương, không phải vì công trạng gì của ngài mà chỉ nhờ ngài tin vào lòng lân tuất của Thiên Chúa.

2.Yêu mến Chúa nồng nàn: Yêu thương là một cách thế biểu lộ lòng tin cách tuyệt hảo. Yêu thương ai thì trao dâng cho người ấy những gì tốt nhất, quý giá nhất của mình. Chị phụ nữ đã dâng trao cho Chúa Giêsu những gì là quý giá nhất của chị. Trước hết đó là danh dự của chị, khi chị không ngại ngần đến chổ công khai để gặp Chúa Giêsu. Gặp Chúa rồi, chị tiếp tục dâng dòng nước mắt của mình, mái tóc của mình, đôi môi của mình và dầu thơm để nâng niu bàn chân của Chúa. Qua cử chỉ mến yêu ấy, Chúa Giêsu thấy được lòng tin của chị để rồi phán: "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an"(Lc 7,50). Đâu có hơn gì Giuđa hay các anh em còn lại, Phêrô đã ba lần chối bỏ Thầy, thậm chí trước cả một đầy tớ gái. Thế nhưng Phêrô đã nhận được hồng ân thứ tha, ơn công chính hóa, nhờ cái tình dành cho Thầy mình, một cái tình đã được minh định rõ trên bờ hồ Tibêria sau khi Chúa phục sinh (x.Ga 21,15-19). Chính thánh nhân đã để lại cảm nghiệm của ngài cho chúng ta: "Tình yêu phủ lấp muôn vàn tội lỗi"(x.1P 4,8).

Là Kitô hữu, chúng ta vốn khát mong được làm con cái Thiên Chúa trong ân sủng hầu được hưởng gia nghiệp muôn đời là hạnh phúc vĩnh cửu. Đây là ân ban của Thiên Chúa. Không một ai có thể tự mình chiếm lấy hạnh phúc này. Chúng ta chỉ có thể đón hạnh phúc này bằng đức tin. Để biểu lộ niềm tin vào tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa thì chúng ta cần khiêm nhu nhìn nhận thân phận bất xứng, tội nhơ của mình và đồng thời yêu mến Thiên Chúa hết lòng. Một người đã chân thành nhìn nhận sự bất toàn, bất xứng và tội nhơ của mình thì chắc chắn sẽ có lòng khoan dung với lầm lỗi của tha nhân. Một người đã hết lòng mến yêu Thiên Chúa thì cũng sẽ sống hết lòng, hết tình với tha nhân, nhất là với những người bé mọn. Chính Chúa Kitô đã nhiều lần khẳng định sự thật này: "Anh em đừng xét đoán để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán!"(Mt 7,1). "Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha"(Lc 6,37). "Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy để thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thưở tạo thiên lập địa...vì các người đã biết yêu thương đồng loại, đặc biệt những người bé mọn, cho dù các ngươi không biết là đã làm cho chính Ta."(x.Mt 25,31-46).

SỰ THẤT BẠI CỦA SIMON
Lc 7, 36 - 50
Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT

Đọc đoạn Tin Mừng của Chúa nhật XI hôm nay, có lẽ mỗi người chúng ta đều có những suy nghĩ, những cảm nghiệm khác nhau về vai trò của ông Simon, người biệt phái và người phụ nữ tội lỗi. Nói tới người phụ nữ tội lỗi có lẽ chúng ta bị xúc động và cảm thấy có nhiều thiện cảm hơn đối với Simon.

Chúa Giêsu được ông Simon, người thu thuế và gia đình của ông mời tới dùng bữa tại nhà của ông. Gia đình của Simon đã làm ăn rất khấm khá bởi vì với cái nghề thu thuế mà ông đang làm, đã giúp ông có của ăn, của để, đã làm cho ông và gia đình trở nên những người có máu mặt, có địa vị trong xã hội lúc bấy giờ. Sở dĩ ông Simon mời Chúa Giêsu đến nhà dùng bữa vì ông muốn biết Chúa Giêsu thực sự có là vị ngôn sứ đáng kính, giỏi giang không?

Ông muốn trắc nghiệm và kiểm chứng Chúa Giêsu. Ông cho rằng ông hiểu rất rõ về người phụ nữ tội lỗi cũng đang có mặt trong nhà của ông và nếu Chúa Giêsu là ngôn sứ thật Ngài sẽ có phản ứng trần thế như mọi người là đuổi người phụ nữ tội lỗi ra khỏi nơi ấy ngay khi thấy mặt người phụ nữ này. Chúa Giêsu không đuổi người phụ nữ như họ lầm tưởng, do đó, họ cho rằng Chúa Giêsu không phải là vị ngôn sứ thật. Họ đánh giá Chúa Giêsu không có khả năng hay nói cách nôm na, Chúa Giêsu chẳng phải là ngôn sứ.

Ông Simon cứ tưởng, cứ nghĩ là Chúa Giêsu phải có phản ứng, phải có hành động như ông và những người khác. Đó là phải đuổi người phụ nữ tội lỗi này chứ không được tiếp xúc chứ đừng nói đến lòng thương xót như Chúa đã làm. Ông Simon vẽ ra trong đầu mình về một Thiên Chúa và Thiên Chúa như ông nghĩ phải là Thiên Chúa phán xét, lên án, đặc biệt là lên án những kẻ tội lỗi. Ông Simon tưởng ông là công bằng nhưng kỳ thực ông đâu có nhận ra tình thương của Thiên Chúa. Ông cho rằng gái điếm là gái điếm. Ông Simon không nhận ra vì ông có suy nghĩ tồi, suy nghĩ theo kiểu thế gian nên lòng ông đã ra chai đá. Chính vì thế phải sống : "yêu thương mới nhận ra Thiên Chúa". Người phụ nữ tội lỗi đã nhận ra cơ may, đã biết sống yêu thương nên cuộc gặp gỡ giữa Chúa và người nữ tội lỗi đã trở nên thành công. Người phụ nữ này đã có tấm lòng cởi mở, không khô cứng, không chai lì như Simon. Chị đã tin và tin tưởng tuyệt đối vào tình thương, và sự tha thứ của Chúa. Chị đã yêu mến nhiều, nên được tha thứ nhiều: "Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít " ( Lc 7, 47). Chị đã nhận ra mình là người vô cùng tội lỗi, nên đã được Chúa cứu vớt, yêu thương: "Lòng tin của chị đã cứu chị, chị hãy đi bình an " ( Lc 7, 50 ).

Vâng, lòng tin đã đem lại ơn tha thứ. Ơn tha thứ đã biến đổi tội nhân để tội nhân mãi mãi được an bình và bước đi trong bình an. Chúng ta cần phải biểu lộ tình yêu và lòng tin của chúng ta bằng việc sám hối. Quay về và cải tà qui chánh mới giúp chúng ta nhận ra sự yếu hèn, tội lỗi của mình. Chỉ những ai nhận mình là tội lỗi mới nhận được sự tha thứ của Thiên Chúa.

Chúng ta sẽ rơi vào tình trạng của Simon khi chúng ta tưởng mình là công chính, vô tội. Do đó, chúng ta không chờ đợi Thiên Chúa. Như thế, cuộc gặp gỡ của chúng ta với Ngài sẽ trở nên hời hợt, bề ngoài và dễ có nguy cơ thất bại.

Lạy Chúa, xin ban thêm lòng tin cho chúng con để chúng con luôn luôn nhận ra tình thương vô biên, hải hà của Chúa. Amen.

CON ĐƯỜNG THOÁT ÁCH TỘI LỖI
Lc 7, 36 - 50
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa

Đề tài tội lỗi xem ra quen thuộc với tôn giáo, cách riêng với Kitô giáo. Nhiều người thời nay lại muốn chối bỏ thực tại này. Vì hễ nói đến tội là dường như làm giảm giá trị con người một cách nào đó. Sao lại cứ mãi bàn đến chuyện tiêu cực ! Thế nhưng, thông tin đại chúng lại thích bám vào đề tài này để câu khách. Chuyện tốt thì ai cũng thích nhưng người ta lại thích tò mò với những gì mang tính "xí căng đan" hơn. Dù sao đi nữa, chúng ta không thể chối bỏ sự hiện diện của điều xấu giữa xã hội này, thế giới này và nhất là nơi chính bản thân mình.

SỰ HIỆN HỮU CỦA TỘI VÀ TÌNH TRẠNG BẤT LỰC CỦA CON NGƯỜI :

Tác giả Thánh Vịnh cảm nghiệm :"Lúc chào đời con đã vương lầm lỗi" ( Tv 50 ). Có đủ một chút lý trí thì con người đã thấy mình dễ nghiêng chiều với điều xấu. Cha ông ta cũng đã nhận ra hiện trạng này : "Đa thọ, đa nhục. Đa phú, đa ưu". Càng giàu có càng thêm băn hăn, bó hó. Tuổi đời càng cao thì tội lỗi càng ngập đầy. Là Kitô hữu, chúng ta thừa nhận điều ấy. Xin thương xót con là kẻ có tội, một điệp khúc được lặp đi lặp lại nhiều lần trong Thánh Lễ và các cử hành Phụng vụ. Ngoại trừ Đức Maria, thì trong kiếp thọ tạo này, khi đã đủ năng lực chịu trách nhiệm về hành vi của mình, thì ai ai cũng đã từng phạm tội và có thể sẽ phạm tội. Quyền cao chức trọng như vua Đavit cũng có tội (x. 2Sm 11-12 ). Ông đã phạm thứ tội đáng tử hình : giết Uria để cướp lấy vợ ông ta, bà Betsabê. Thấp cổ, bé phận hay vô danh như người phụ nữ trong bài Tin Mừng Lc 7,36-8,3 cũng có tội. Nam hay nữ đều có thể phạm tội. Thánh Phaolô thú nhận :" Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, thì tôi lại cứ làm...Tôi thật là một người khốn nạn ! Ai sẽ giải thoát tôi khỏi thân xác phải chết này ?" ( Rm 8,19-24 )

Mỗi niềm tin tôn giáo đều có một phương pháp, một con đường giải thoát. Anh em Phật tử thì chọn con đường "giác ngộ, từ bi, hỉ xả ", người theo Lão Trang thì chọn con đường "vô vi", người theo Đức Khổng thì chọn cách thế sống "chính danh, chính phận". Còn Kitô hữu chúng ta thì sao ? Thánh Tông Đồ dân ngoại khẳng định rằng nỗ lực của con người xưa nay trước tình trạng tội lỗi của chính mình, hay của xã hội xem ra đành bất lực. Dù tuân giữ các lề luật, dù thực thi nhiều công quả cũng không thể tự mình làm cho mình nên công chính, nghĩa là nên thanh sạch (x. Gal 2,16-18 ).

Tạ ơn Thiên Chúa, Đấng mà không có sự gì là không thể được ( x.Lc 1,37). Bằng Lời mạc khải và bằng chính Ngôi Lời nhập thể, nhân loại có được con đường giải thoát khỏi ách nô lệ tội lỗi. Đó là con đường cởi bỏ chiếc áo, cởi bỏ mặt nạ, cởi bỏ tâm hồn.

CON ĐƯỜNG GIẢI THOÁT :

1.Cởi bỏ chiếc áo, cởi bỏ mặt nạ để hiện diện trước mặt nhau bằng sự trung thực, hiện diện trước nhan Thiên Chúa với lòng thành thật. Đây chính là vi khiêm hạ. Đavít, dù là một quân vương vị vọng, đã chân thành nhìn nhận tội lỗi của mình trước Tiên Tri Nathan. Tôi đã phạm tội. Không một chút quanh co, lấp liếm hay bào chữa. Và Thánh vương đã tự thú nhận trước nhan Thiên Chúa con người tội lỗi của mình. Thánh Vịnh " Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con" ( Tv 50 ) chính là tâm tình của Đavit.

Người phụ nữ trong bài Tin Mừng, khi can đảm bước vào nhà của một người đáng kính, với sự hiện diện của nhiều người tự cho mình là công chính, cũng đã mặc nhiên tự thú hiện trạng tội lỗi của mình. Chân thành nhìn nhận mình là kẻ có tội cách khiêm hạ là một cách thế lôi kéo tình thương tha thứ của Thiên Chúa hữu hiệu. Chúa yêu thương và nhậm lời kẻ khiêm nhu. Người thu thuế vào Đền thờ không dám ngước mặt lên chỉ biết đấm ngực thú lỗi : lạy Chúa xin thương xót con là kẻ có tội. Anh ta ra về và được nên công chính ( x Lc 18,9-14 ).

2. Cởi bỏ tấm lòng để trao dâng cho tha nhân và hiến dâng cho Thiên Chúa tất cả những gì mình là, mình có, mình gắn bó, đó là cách thế để nên trong sạch. Chúa Giêsu đã từng minh định với người biệt phái đã mời Người dùng bữa rằng : " Thật, nhóm Pharisêu các người. Bên ngoài chén dĩa thì các người rửa sạch, nhưng bên trong các người thì đầy những chuyện cướp bóc, gian tà. Đồ ngốc ! Đấng làm ra cái bên ngoài lại đã không làm ra cái bên trong sao ? Tốt hơn, hãy bố thí những gì bên trong thì mọi sự sẽ nên trong sạch cho các người." ( Lc 11,39-41 ) Chị phụ nữ vô danh tại nhà ông Simon đã hiến dâng cho Chúa Giêsu những gì quý nhất của chị để tỏ lòng yêu mến. Với người phụ nữ, nước mắt là một vũ khí lợi hại. Biết bao anh hùng đã chết chìm trong dòng nước mắt của giai nhân. Thế mà chị đã dùng nước mắt để tưới đẫm chân Chúa Giêsu. Cái răng, cái tóc là gốc con người. Với phụ nữ, giới được gọi là phe tóc dài thì mái tóc lại càng quý giá và lợi hại khôn xiết. Thế mà, chị phụ nữ lại dùng chính mái tóc mình để lau đôi bàn chân từng rong duỗi khắp các nẻo đường Palestin của Chúa Giêsu. Chỉ trong tình yêu dạt dào mới có hành vi này. Đôi môi người phụ nữ là phần thân thể được gìn giữ và tô điểm cách đặc biệt. Nó vừa là nơi biểu lộ xúc cảm cũng như trao ban tình cảm. Thế mà chị phụ nữ đã đặt nó trên bàn chân của Chúa Giêsu. Lại thêm dầu thơm hảo hạng nữa chứ. Một vũ khí bên ngoài hỗ trợ rất đắc lực cách đặc biệt cho nữ giới. Chị ta lại đổ trên chân Chúa. Có thể nói, vì yêu, chị phụ nữ đã trao dâng cho Chúa Giêsu tất cả. Chị đã yêu mến nhiều và đã được tha thứ nhiều.

Con đường để được giải thoát khỏi cảnh nô lệ, để được nên công chính, đã mở ra. Xin tạ ơn Chúa. Ước gì chúng ta trong kiếp lữ thứ này, dù khó có thể tránh lỗi lầm, nhưng luôn biết chân thành khiêm nhu hiện diện trước nhau một cách chân thành, hiện diện trước nhan Chúa cách trung thực. Càng thêm tuổi, càng thêm quyền chức, càng nhiều danh vọng, người ta càng dễ có khuynh hướng "đeo mặt nạ" với nhau và có khi "tô son" trước nhan Thiên Chúa. Thần Dữ, cha của sự gian dối, rất thích sử dụng vũ khí này để kìm hảm chúng ta trong tội. Để có thể can đảm sống trung thực, ước gì có được một một môi sinh tràn đầy tình yêu khoan thứ. Chính bởi cái nhìn bất bao dung, cái nhìn thích kết án của ta một cách nào đó giam hảm tha nhân trong sự gian dối, trong sự giả hình. Ước gì chúng ta biết mở con tim, quảng đại trao dâng cho nhau, quảng đại hiến dâng cho Thiên Chúa những gì quý giá, gắn bó thiết thân để bày tỏ tình yêu thương. Không có con đường nào đẹp hơn con đường này. Vì " Tình yêu phủ lấp muôn vàn tội lỗi" ( 1P 4,8 ). Và "Yêu thương thì chu toàn mọi lề luật" ( Rm 14,10 ).

THIÊN CHÚA LUÔN TÌM KIẾM NHỮNG GÌ ĐÃ HƯ MẤT
Lc 7, 36 - 50
Lm. Giuse Nguyễn Hưng Lợi, DCCT

Cái trớ trêu của Tin Mừng vẫn là những gì thế gian xem ra khờ dại, thì Tin Mừng lại cho là khôn ngoan. Đọc Tin Mừng của Chúa Giêsu chúng ta không khỏi ngạc nhiên, sửng sốt vì lòng thương vô bờ bến của Người đã khiến không ít người xem Chúa Giêsu là người lập dị, sống không giống ai, đặc biệt càng không giống những kinh sư, biệt phái, pharisiêu và những vị lãnh đạo tôn giáo thời dân Do Thái xưa. Chúa nhật thứ XI thường niên, năm C, chỉ cho chúng ta thấy một Chúa Giêsu nhân hậu, hiền lành, hay chạnh thương, Ngài luôn tìm kiếm những tội nhân, những gì đã hư mất.

Đọc đọan Tin Mừng hôm nay, chúng ta cảm thấy như có một cái gì đó thật cảm động, thật dễ thương. Người đàn bà mang danh là tội lỗi vì được Chúa trừ cho bảy quỷ dữ ( Lc 8, 1-3 ) đã tìm đến với Chúa Giêsu. Ở đây khác với nhiều đọan Tin Mừng, Chúa Giêsu đi bước trước tìm tội nhân: Ngài bỏ 99 con chiên tốt, tìm con chiên lạc, người đàn bà thép đèn, quét mọi ngõ ngách trong nhà để tìm đồng bạc đã mất, người Cha luôn chờ mong đứa con hoang đàng trở về vv và vv...Tin Mừng Lc 7, 36-8,3 gửi một sứ điệp tuyệt vời :" Thiên Chúa luôn đi tìm kiếm các tội nhân ". Trong đọan Tin Mừng này, chúng ta học được bài học rất kỳ diệu, rất ấn tượng. Chúa Giêsu đã trình bầy một Thiên Chúa không chỉ đi tìm nhưng tội nhân nhưng Ngài còn tìm mọi phương thế,mọi cách để chinh phục tình yêu của mọi người. Người đàn bà tội lỗi ngập đầu đã không sợ hãi tìm tới Chúa Giêsu vì bà tin vào tình thương, tin vào lòng nhân hậu hay chạnh thương của Chúa. Ông Simon,một người Pharisiêu đã mời Chúa Giêsu và nhiều người dùng bữa trong nhà của ông.Ông tin vào Chúa những sự hiểu biết của ông lại hết sức giới hạn về Chúa Giêsu. Simon không thể hiểu được tại sao Chúa lại để một người đàn bà tội lỗi rửa chân cho Người. Simon nào có hiểu thấu lòng Chúa. Chúa muốn tha thứ tội cho người đàn bà tội lỗi nhưng đã biết đáp trả lại tình thương của Chúa. Ngài muốn biến đổi con tim tội lỗi của người đàn bà mang danh tội lỗi này.Thiên Chúa luôn tìm kiếm những tội nhân những gì đã hư mất. Tuy nhiên, Ngài cũng luôn đón nhận sáng kiến tự do của mỗi người.

Chúa Giêsu đã cảm mến sự thành tâm của con người, của người phụ nữ tội lỗi, bà đã yêu nhiều, nên được tha nhiều:"...Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều"( Lc 7,47 ).

Ở đây, cái dí dỏm và thật là linh thánh, thật sâu xa và cảm động, đó là Chúa yêu thương người đàn bà tội lỗi, đã biết sám hối, ăn năn như Vua Đavít trong Cựu Ước, đã phạm tội cướp vợ và giết người để chiếm đọat vợ người khác. Vua Đavít đã nghe lời nói của ngôn sứ Nathan mà quay trở về với Chúa, nên Chúa đã không để Đavít bị hư đi đời đời. Chính cử chỉ tha thứ, yêu thương của Chúa Giêsu đã chinh phục hoàn toàn trái tim và con người của vua Đavít. Đọc Tân Ước, chúng ta vẫn thấy nhan nhản những dụ ngôn, những ví dụ nói lên tấm lòng nhạy cảm và yêu thương của Chúa Giêsu, không những đối với những tội nhân, những người tội lỗi mà ngay cả đối với những môn đệ thân cận của Ngài. Phêrô chối Chúa và Phêrô quay lại, sám hối khóc lóc ăn năn, nên Chúa đã tha thứ cho Phêrô là người yếu hèn. Qua dụ ngôn người hành khất Lazarô, Chúa phán xét về những hành vi tốt xấu của con người. Qua việc ngôn sứ Giona nằm trong bụng cá ba đêm ngày, Chúa Giêsu muốn loan báo cái chết và phục sinh của Ngài. Chúa luôn nhấn mạnh đến lòng thương xót của Ngài đối với tội nhân :" Tội của chị đã được tha rồi...Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an"( Lc 7, 48-50 ).

Chúa vẫn tiếp tục yêu thương, tìm kiếm và tha thứ tội lỗi cho nhân lọai qua bí tích Thánh Thể và Hòa Giải. " Này là Mình Ta...Này là Máu Ta sẽ đổ ra vì nhiều người, và nhiều người được tha tội".

Các sứ giả của Chúa vẫn tiếp tục đi khắp nơi :" Các con hãy đi khắp thế gian, rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa...". Các sứ giả của Chúa luôn là những người mang sứ điệp tình thương cho Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con trái tim nhân hậu của Chúa để chúng con luôn biết cảm thông và yêu thương người tội lỗi. Amen.

LÒNG CHÚA KHOAN DUNG
Lc 7, 36 - 50
Lm Jos. Phạm Ngọc Ngôn, Csjb

Chúng ta biết trong Tin mừng Luca, không ít lần tác giả đã ghi lại những lần Chúa Giêsu được những người thuộc nhóm Pharisêu mời dùng bữa - điều không hề xảy ra nơi Tin mừng Máccô và Mátthêu. Điều này không có gì khó hiểu. Bởi thánh sử Luca vốn được xem là "văn sỹ ca tụng lòng nhân từ và khoan dung của Chúa Giêsu". Mặt khác, vì là môn đệ của thánh Phaolô - một Pharisêu "thứ thiệt", nên có lẽ thánh sử đã có cái nhìn mềm dẻo và thiện cảm hơn với nhóm người này. Tuy nhiên, nếu để ý chúng ta sẽ thấy Tin mừng hôm nay không hề ca ngợi tấm lòng mến khách của chủ nhà Pharisêu mà đề cập nhiều đến "vị khách không mời mà đến"- người đàn bà tội lỗi. Vì sao có sự kiện trái ngược này? Chúng ta cùng xem.

Khi Chúa Giêsu đang dùng bữa cùng với chủ nhà Pharisêu và các quan khách thì bên ngoài, một người phụ nữ dường như không quan tâm đến bữa tiệc thịnh soạn có gì, chủ nhà là ai hay khách mời gồm những vị nào,... ngoài Chúa Giêsu- người được bà ân cần đón tiếp cách khác thường. Chúng ta có thể thấy điều khác thường này và, cũng chính điều "khác thường" này làm nên điều kỳ diệu.

Điều "khác thường" đó là gì? Chúng ta có thể thấy trong cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu với người Pharisêu. Khi được hỏi ai là người yêu mến chủ nợ nhiều hơn trong hai con nợ? Chủ nhà Pharisêu đã trả lời chính xác rằng "kẻ đã được tha nhiều" thì dĩ nhiên sẽ yêu mến chủ nhiều hơn. Trở lại với người phụ nữ. Chúng ta thấy sở dĩ Chúa Giêsu ngợi khen chị có lẽ không bởi vì chị đã khóc sướt mướt hay tốn nhiều tiền để mua dầu thơm xức chân và không ngừng âu yếm hôn chân Người. Bởi nếu chỉ dừng lại ở khía cạnh này, sẽ có khối người làm được như chị mà có khi còn làm hơn chị nữa. Chúng ta nên nhớ phong tục hiếu khách của người phương Đông thời đó mỗi khi có khách đến nhà liền lấy nước rửa chân cho khách không phải là chuyện hiếm (x. St 18,4;19,2).

Vấn đề ở đây là gì? Người đàn bà này không chỉ biểu hiện lòng mến khách bằng việc xã giao bên ngoài mà còn bằng tấm lòng yêu mến rất chân tình. Lòng yêu mến chân tình của bà đã được Chúa Giêsu ghi nhận. Lòng yêu mến chân tình đó biểu lộ rất rõ lòng thống hối ăn năn về những hành vi bất chính trong quá khứ của bà. Tin mừng nêu đích danh bà vốn là người tội lỗi mà. Thế nên, với Chúa Giêsu, yêu mến Thiên Chúa đồng nghĩa với việc nhận ra thân phận tội lỗi để rồi từ đó quyết tâm trở về nẻo chính đường ngay, lãnh nhận ơn hoà giải và lòng bao dung của Thiên Chúa tình yêu. Thiên Chúa hẳn không quan tâm quá khứ của con người với những hành vi sai trái lỗi lầm; điều Người mong đợi ở con người chính ở sự cố gắng hướng thiện của họ. Và mỗi khi con người cố gắng hướng thiện trở về nẻo chính, tội lỗi của họ lập tức được thứ tha.

Còn với người Kytô hôm nay thì thế nào nhỉ? Có lẽ sẽ không có nhận định nào chuẩn xác cho bằng những nhận định gần đây của Đức Thánh Cha Benedict 16 khi ngài cho rằng con người thời đại hôm nay đánh mất dần cảm thức về tội lỗi. Thật thế, con người thời nay dường như không còn thấy xấu hổ hay mặc cảm tội lỗi nữa. Bởi có những thứ tội được nhiều quốc gia hợp pháp hoá đàng hoàng như phá thai, kết hôn đồng tính, an tử,... Thật đáng sợ làm sao khi con người thời nay phạm những tội tày đình như thế mà vẫn xem là bình thường, vì họ được thứ luật pháp quái quỷ kia bảo vệ mà! Nhìn ra được như thế, chúng ta mới thấy vua David trong bài đọc 1 và người đàn bà tội lỗi trong Tin mừng hôm nay quả là những con người dũng cảm khi đối diện với những lỗi lầm và không ngừng thống hối cách chân thành.

Xin Chúa cho mỗi người chúng ta biết thành tâm thống hối, chân nhận những lỗi lầm đang có nguy cơ biến chúng ta thành những đồ đệ của thế lực ác thần, rời xa tình thương của Thiên Chúa. Người đàn bà tội lỗi trong Tin mừng hôm nay là bài học cho mỗi người chúng ta. Thiên Chúa luôn khoan dung từ ái, sẵn sàng tha thứ và quên hết mọi lỗi lầm nếu chúng ta biết chân nhận và thành tâm ăn năn thống hối, thực sự trở về từ chính nội tâm chứ không phải mang dáng vẻ hình thức bên ngoài.

Nguồn vietcatholic.org

2856    15-06-2013 20:23:34