Sidebar

Thứ Bảy
22.03.2025

Chúa Nhật XXII TN A_4

VINH QUANG PHẢI QUA ĐAU KHỔ
Mt 16, 21 - 27 

Đọc Tin Mừng của Chúa Giêsu, chúng ta gặp rất nhiều chương, nhiều đoạn nói lên cái nghịch lý của cuộc đời, của con người hay nói cách khác gợi cho con người thấy trước những nghịch cảnh mà họ phải đương đầu. Đặc biệt người môn đệ Chúa phải chấp nhận những điều kiện một cách hoàn toàn tự do, tự nguyện để theo chân Đức Kitô. Tin Mừng Matthêu hôm nay, Chúa Giêsu loan báo cho các môn đệ lần thứ nhất rằng Ngài phải chịu đau khổ, chịu chết và nêu lên những điều kiện cho những ai muốn làm môn đệ của Ngài :" Ai muốn theo Thầy, hãy từ bỏ mình, vác thập giá hằng ngày mà theo Thầy " ( Mt 16, 21 ).

CHÚA GIÊSU LOAN BÁO SỰ KHỔ NẠN VÀ CÁI CHẾT CỦA NGÀI :

Đoạn Tin Mừng Mt 16, 21-27 được viết ngay sau việc Chúa Giêsu đặt Phêrô làm đầu Giáo Hội. Chúa khen ngợi Phêrô vì lời tuyên tín của Phêrô :" Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống " ( Mt 16, 16 ). Lời tuyên xưng của Phêrô do Chúa Cha từ trên mạc khải. Tuyên xưng của Phêrô : Đức Kitô là Đấng Mêsia, Đấng cứu thế, Đấng giải thoát con người, loài người khỏi tội lỗi. Ngay sau lời tuyên tín của Phêrô và Chúa đặt Phêrô làm đầu Giáo Hội. Chúa loan báo cho các môn đệ về sự đau khổ, về cái chết và sự sống lại của Người. Đây là khúc ngoặt của đời sống của Chúa Giêsu, khúc quanh của đời sống rao giảng của Người. Từ nay, Chúa sẽ dành nhiều thời giờ cho các môn đệ. Bởi vì, các môn đệ đã tuyên xưng : "Người là Đức Kitô nghĩa là Đấng cứu chuộc, Đấng muôn dân hằng trông đợi, Người là Con Thiên Chúa". Chính vì thế, Chúa phải làm cho các môn đệ hiểu được, Người phải chu toàn sứ mạng Thiên Chúa Cha trao phó qua cái chết trên thập giá của Người. Thế nhưng, Tin Mừng lại cho chúng ta thấy sau cuộc loan báo của Chúa Giêsu về sự đau khổ, cái chết và phục sinh của Người, các môn đệ chẳng hiểu gì cả đến nỗi Phêrô can gián Người :" Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy phải chuyện ấy ! " ( Mt 16,22 ). Qủa thực, ngay cả Phêrô còn chưa hiểu nổi con đường của Chúa phải đi, huống hồ các môn đệ khác làm sao có thể hiểu con đường thập giá của Chúa được. Và, ngay sau khi loan báo cuộc khổ hình của Chúa, Chúa Giêsu lại cho các môn đệ biết chính các ông cũng phải đi con đường thập giá như Người. Chúa đã dọn trước, đã nói trước cho các môn đệ về sứ mạng của Chúa và cũng loan báo con đường các môn đệ phải trải qua như Chúa để các môn đệ đỡ bị vấp phạm, đỡ sa ngã. 

ĐIỀU KIỆN ĐỂ THEO CHÚA :

Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo" ( Mt 16, 24 ). Lời tuyên bố của Chúa Giêsu là điều kiên cho người môn đệ muốn đi theo Chúa. Đây là một đòi hỏi hoàn toàn tự do, tự nguyện và do ý chí của mỗi người. Chúa không ép ai, không cưỡng ai đi theo Người. Chúa để cho con người hoàn toàn tự do chọn lựa con đường theo Chúa và hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự chọn lựa của mình. Nếu đã lựa chọn đi theo Chúa, thì phải chấp nhận điều kiện Chúa đề ra :" Ai muốn theo Thầy, thì phải chấp nhận từ bỏ mình và vác thập giá mình mà theo Thầy ". Ở đây, Chúa muốn dạy cho các môn đệ và mọi người thấy rõ hơn những gì họ tin và phải trả giá bằng sự từ bỏ, vác thập giá và hy sinh ngay cả mạng sống. Chúa muốn những ai đi theo Chúa phải đi vào con đường của Chúa đã đi. Con đường của Chúa là con đường từ bỏ mình và vác thập giá. Từ bỏ mình là từ bỏ con người yếu hèn, tội lỗi, ích kỷ, tỵ hiềm, ti tiện, nhỏ nhen, hẹp hòi, sai trái của mình, từ bỏ hết những gì con người muốn mà Chúa không muốn để tất cả dành cho một mình Chúa. Còn vác thập giá mình là chấp nhận và chịu đựng tất cả các đau khổ thể xác cũng như tinh thần của đời sống làm người của mình. Đau khổ thì ai cũng có.Đau khổ không chừa ai, ai cũng phải vác đau khổ của mình để chịu đựng, để vượt thắng. Chúa không bảo người môn đệ Chúa và những người theo Chúa phải đi tìm thập giá để vác vì làm thể đạo Kitô giáo sẽ trở thành bệnh họan, con người tự đầy đọa mình. Chúa bảo mỗi người hãy vác thập giá của mình. Chúa không bao giờ đặt trên vai ai thập giá nặng hơn đôi vai của họ.

THEO CHÚA ĐƯỢC GÌ ? 

Chúa Giêsu dạy :" Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thây, thì sẽ tìm được mạng sống ấy "( Mt 16, 25 ). Thực tế, người môn đệ của Chúa phải liều mất đi những của cải, vật chất, danh vọng, những cái phù vân, mau qua ở đời để được lại sự sống đời đời. Các tông đồ, các môn đệ đã bỏ nhà cửa, vợ con, bỏ tất cả mọi sự để đi theo Chúa nên đã được gấp trăm ở đời này và đời sau. Các thánh tử đạo đã bỏ mạng sống ngắn ngủi ở đời này để được sống vĩnh cửu bên Chúa. Nhiều vị thánh đã bỏ mọi sự, đã chấp nhận cuộc sống khó nghèo để được lại tất cả sự giầu sang là được Nước Trời. Người Kitô hữu chấp nhận sự thiệt thòi khi không thỏa hiệp với sự dữ, khi không sống dễ dãi để được quyền lợi thế gian, họ sẽ được cái cao quí gấp bội là được Chúa hứa ban sự sống đời đời và được Chúa làm gia nghiệp.

ÁP DỤNG THỰC TẾ : 

Khi đi làm mục vụ cho người Dân tộc thiểu số Kơho, tôi đã học được nhiều bài học thực tế để đời bởi vì có những người Dân tộc rất nghèo nhưng họ chấp nhận cuộc đời không tham lam, không lấy của người để sống mà hoàn toàn làm việc vất vả để sống qua ngày. Tôi đã gặp nhiều gia đình dù nghèo nhưng không muốn sống dễ dãi, thỏa hiệp để kiếm lợi nhuận bất chính.Tôi đã phát kẹo cho các em Dân tộc, mỗi em hai cái kẹo đồng đều, các em không tham lam xin thêm hoặc lấy hơn hai cái đã chia. Đó là hình ảnh thật đáng quí, đáng suy nghĩ cho những người làm môn đệ Chúa và đang làm mục vụ, làm việc truyền giáo cho anh chị em Dân tộc.

Lm. Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT

HIẾN MÌNH VÌ NGƯỜI MÌNH YÊU
Mt 16, 21-27

Trang tin mừng mà chúng ta vừa nghe thánh Matthêu thuật lại thấy nó làm sao ấy ? Đang vui vẻ với nhau vậy mà Thầy lại nói đến cái chuyện chết chóc rồi đến thập giá rồi đến chuyện vác thập giá rồi thêm nữa là thiệt mạng. 

Thật ra, chẳng ai muốn nghe chuyện chết chóc và nhất các môn đệ nghe thầy mình báo trước một cái điềm "gỡ" mà chẳng ai mong đó là thầy mình phải chết trong đau khổ do các kỳ mục và thượng tế. Bởi vậy, Phêrô do yêu Thầy quá nên kéo Thầy riêng ra một bên và thỏ thẻ với Thầy : "Xin Thiên Chúa đừng để Thầy phải chết như vậy ! Chúng con, những môn đệ của Thầy không thích và không muốn Thầy phải chết như thế đâu ?". Nếu như chúng ta có mặt ở đó với Thầy Giêsu, chúng ta cũng sẽ làm như ông Phêrô vậy nhưng quê quá ! Sau khi nói thế, tưởng Thầy sẽ khen nhưng ngược lại, Thầy đã mắng Phêrô. Sau khi mắng xong, Thầy lại nói thêm về chuyện vác thập giá. Thử hỏi ai trong chúng ta - những môn đệ của Chúa - mong vác thập giá không ? Chưa dừng lại ở chỗ đó, Chúa Giêsu còn đòi hỏi mỗi người chúng ta, như các môn đệ phải đi thêm một bước nữa là phải hiến mạng sống mình. Phải nói thật với nhau rằng lời này nghe sao mà "chói" tai thế ? Thế nhưng, chính khi sống những lời "chói" tai ấy mới đích thực là môn đệ của Chúa và được hưởng nước Trời như Chúa hứa.

Chúa Giêsu rất thẳng thắng : một là một, hai là hai chứ không lập lững trong lập trường về Nước Trời. Chúng ta còn nhớ : nào là không được làm tôi hai chủ, nào là thà cụt một tay một chân mà được vào Nước Trời và hôm nay Chúa mời gọi môn đệ của Chúa đi đến mức đỉnh điểm : Nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì ?

Nhìn lại cuộc đời, nhiều lúc chúng ta lại bé cái lầm, chúng ta lại cứ muốn vun vén cho mình nhiều quá để rồi đánh mất đi cái điều căn cốt của cuộc đời. Chưa nói đến cái cùng đích của cuộc đời, chưa nói đến cái Nước Trời mai hậu, chỉ cần nhìn lại cái thực tại của cuộc sống ngày hôm nay chúng ta sẽ thấy được chúng ta là ai ? Chúng ta sống như thế nào với anh chị em đồng loại ?

Đời sống gia đình : là cha, là mẹ, là con cái trong gia đình, ngày hôm nay chúng ta có thật lòng sống để hiến mạng sống mình cho gia đình nho nhỏ của chúng ta hay không ? Chúng ta có dám dẹp bỏ cái tự ái, cái tôi của chúng ta để chúng ta xây dựng hạnh phúc gia đình hay không ? Hay là chúng ta cứ khư khư giữ lấy cái ích kỷ của chúng ta để chúng ta phá vỡ hạnh phúc gia đình, phá vỡ hạnh phúc của "nước trời" trong trần gian này ?

Ngày hôm nay, đời sống gia đình đã đánh mất đi cái nền tảng của nó là đơn hôn và vĩnh hôn. Vì sao ? Vì lẽ mạnh chồng chồng sống, mạnh vợ vợ sống, không còn ai dám hiến mình cho nhau nữa. Cái ngày mà họ đưa ra nhà thờ cam kết, tuyên bố và thề hứa sao mà hay quá : "...Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khoẻ, để yêu thương anh (em) suốt đời em (anh)" nhưng thử hỏi còn bao nhiêu gia đình sống đúng cái lời mà mình tuyên hứa trước mặt Chúa qua sự chứng kiến của Hội Thánh ? Chủ nghĩa mackeno (mặc kệ nó) ăn sâu vào mỗi người để rồi chẳng còn ai dám hiến mình cho ai nữa.

Một gia đình nọ về đời sống kinh tế khá vững vàng, đời sống danh vọng tạm gọi là có tiếng và nhìn bên ngoài có vẻ đạo đức lắm vì vẫn còn trong vòng lễ giáo của cha mẹ hai bên, vẫn còn tham gia ban hát, ca đoàn nhưng bên dưới của nó đang dần dần rạn nứt và có thể đi đến chuyện ly hôn bất cứ lúc nào. Nguyên nhân ? Nguyên nhân là vì hai vợ chồng chẳng còn ai sống cho nhau nữa, không còn hiến mình cho nhau nữa. Chồng đổ cho vợ, vợ đổ cho chồng. Chồng đổ cho vợ là suốt ngày chỉ ham đi kiếm tiền, cắm cúi đi kiếm tiền còn chồng thì đổ cho vợ là không lo cho gia đình, không lo cho vợ cho con. Xét ra thì ai cũng có cái lý cả, ai cũng cho mình là đúng cả nhưng thực tế thì vấn đề của gia đình này quá căng thẳng vì họ không biết hiến mình cho nhau. Đi sâu hơn một chút : họ không hiến mình cho con cái theo đúng nghĩa của nó. Đành biết đồng tiền rất cần cho cuộc sống nhưng đâu phải có tiền là có tất cả để rồi người vợ cứ cắm cúi đi tìm tiền mà không lo cho hạnh phúc gia đình. Lẽ ra hai vợ chồng phải tạm gọi là "dừng lại cuộc chơi" tìm tiền để mà lo cho hạnh phúc gia đình, lo hiến mình cho gia đình của mình. Không phải chị không biết hậu quả của việc lao đầu vào kiếm tiền, không phải anh không biết hậu quả của việc sống thờ ơ với việc bổn phận gia đình nhưng hình như hai người đã không tìm được tiếng nói chung : tiếng nói của sự hiến dâng cho nhau thật sự.

Nhìn vào hai đứa trẻ của gia đình ấy, tôi thật sự e ngại. Nếu như cha mẹ chúng không thay đổi lối sống, không thay đổi lập trường thì tương lai của chúng không biết sẽ đi về đâu khi cha mẹ chúng chia ly ?

Đời sống tu cũng thế, người ta không còn biết sống hiến mình cho nhau nữa. Không phải là nhiều, không phải đi tu ai cũng thế nhưng có vài trường hợp đáng tiếc đã xảy đến. Một vị nữ tu tuổi đời mới ngoài ba mươi, được lợi thế hơn các "sơ già" một chút là được ăn được học và được học cái ngành "thầy cãi" nữa nên cãi lý rất hay. Chuyện đáng tiếc đã xảy đến đó là khi nghe "tin hành lang" là vị nữ tu ấy sẽ thay thế vị trí của vị bề trên đương nhiệm để rồi từ đó cách hành xử của vị nữ tu trẻ chẳng ra làm sao cả. Chịu không thấu, vị phụ trách đã trình bày với vị hữu trách và cuối cùng hậu quả vị nữ tu trẻ ấy phải rời cộng đoàn để về nhà Mẹ của Tỉnh Dòng !

Chắc có lẽ vị nữ tu ấy đã quên đi lời khấn hứa trong ngày khấn dòng, lời khấn hứa vâng phục bề trên, lời hứa sẽ cộng tác với chị em để phục vụ, để hiến mình cho người nghèo. Chính vì đánh mất tâm tình dâng hiến nên mới có trục trặt, có đổ vỡ trong cộng đoàn.

Bên cạnh những người quên đi việc hiến mình cho anh chị em đồng loại, cho chồng, cho vợ cho con trong gia đình chúng ta vẫn gặp đâu đó những hình ảnh đẹp chứ không phải là ai ai cũng ích kỷ cả ! Trận động đất xảy ra cách đây hơn chục năm ở ácmênia thuộc Liên Xô cũ chắc chúng ta còn nhớ, sau trận động đất tan thương đấy người ta lại phát hiện ra tình mẫu tử thật tuyệt vời. Dưới đống gạch vụn đổ nát bi thương của một toà nhà bị sập, người ta nghe được tiếng của một đứa trẻ oe oe khóc. Gỡ đống gạch vụn đó lên người ta thấy được một đứa bé đang ngậm tay mẹ của nó, nó đang mút từng giọt máu từ ngón tay của mẹ nó. Hoá ra là trước khi chết, mẹ nó đã khứa tay của mình vào mảnh chai để cho con mình bú những giọt máu từ tay của mình. Chính những giọt máu ấy đã cứu đứa bé sống sót cho đến lúc đội cứu hộ tìm thấy cháu. Một kỳ tích của tình người, một thiên tình sử của tấm lòng mẹ con.

Với tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế, ai ai cũng biết về Cha Thánh Lập Dòng của mình. Cha Thánh Anphongsô đã phải nhục nhã, cay đắng bị trục xuất ra khỏi tu viện mà chính mình sáng lập vì bị hiểu lầm, bị chà đạp. Ngài đã sống tâm tình "Hiến mình cho ơn cứu độ" một cách viên mãn. Vì Chúa, vì Nhà Dòng, vì anh em, Ngài đã hiến mạng sống mình cho đến chết. 

Hiến mình cho Chúa, hiến mình cho ơn cứu độ, hiến mình cho nhau là cử chỉ rất đẹp, cử chỉ tuyệt vời nhất mà con người dành cho Chúa, cho anh chị em đồng loại. Cử chỉ đó được Thánh Phaolô nhắc cộng đoàn Rôma cũng như nhắc mỗi người chúng ta : "Thưa anh em, vì Thiên Chúa thương xót chúng ta, tôi khuyên nhủ anh em hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa" (Rm 12,1a). Ngài còn kết luận một cách xác tín : Đó là cách thức xứng hợp để anh em thờ phượng Người (Rm 1,1b). Hoá ra là cách thờ phượng xứng hợp mà Thiên Chúa mời gọi mỗi người chúng ta đó là hiến dâng thân mình chúng ta cho Thiên Chúa nhưng Thiên Chúa gần nhất đó là Thiên Chúa đang hiện diện nơi anh chị em đồng loại của mình.

Ngài quả quyết với chúng ta rằng : vì Thiên Chúa thương xót chúng ta. Nếu chúng ta thấy Thiên Chúa thương xót chúng ta thì chúng ta mới có thể hiến dâng cho Chúa cũng như cho anh chị em đồng loại được. Ngài còn nhắc chúng ta rằng : Đức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống không còn sống cho chính mình nữa, mà sống cho Đấng đã chết và sống lại vì mình (2 Cr 5,15).

Vấn đề còn lại là của mỗi người chúng ta. Nếu chúng ta cảm nhận, chúng ta xác tín rằng Đức Kitô đã chết thay cho chúng ta, chết vì tội lỗi chúng ta và chết để đền bù tội lỗi chúng ta thì chắc chắn chúng ta sẽ không sống cho chính mình nhưng chúng ta sẽ sống lại cho Đấng đã chết và sống lại vì mình. Đấng đó đang ở đâu ? Xin thưa : Đấng đó ở ngay trong gia đình bạn, Đấng ấy hiện diện ngay trong chính con người của vợ, của chồng, của con của bạn và Đấng đó đang ở trong cộng đoàn tu trì của bạn, là anh chị em cùng lớp, là anh chị em cùng trong Tu Viện, trong cộng đoàn của bạn.

Thử nhìn lại đời sống của chúng ta, chúng ta có hiến mình vì anh chị em đồng loại hay chúng ta lại bắt anh chị em đồng loại hiến mình vì chúng ta ?

Anmai, CSsR

THỌC GẬY BÁNH XE
Mt 16, 21-27

Lời tuyên xưng "Thầy là con Thiên Chúa Hằng sống" của Phê rô mới chỉ là chìa khóa đức tin, là đá tảng của đời sống Ky tô hữu. Là nền tảng đức tin của người Ky tô hữu vì nó là sự mạc khải từ Thiên Chúa Cha. Tuy nhiên, để sống với lời tuyên xưng đó là cả một thách đố cho cuộc sống Ky tô hữu và cả Giáo Hội khi xây dựng ngôi nhà đức tin đó. Sống đức tin là một cam kết vĩnh cửa với Đấng mà mình tin: "Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy." Theo con đường của đức Ky tô chính là theo con đường thập tự cho những ai cam kết sống trọn vẹn với lời tuyên xưng của mình để cùng sống, cùng chết và cùng sống lại với Ngài. Chính Chúa Giêsu đã đi tiên phong trên con đường tiến về Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ bởi các kỳ lão, luật sĩ và thượng tế, sẽ phải vác thập giá, sẽ bị giết và ngày thứ ba thì sống lại. Con đường của Đức Giê su đi là con đường mang thân phận kiếp người nhưng do Thần Khí hướng dẫn. Cũng Thần Khí đó hiện diện tại sông Gio đan khi Ngài chịu phép rửa, dẫn Ngài vào hoang địa trong 40 ngày đêm chịu thử thách và dẫn Ngài vào con đường rao giảng Nước Trời. 

Con đường thập tự là con đường đau khổ, bị nghi nghờ, bị lăng nhục, bị nhục hình và bị tử hình. Thập tự chính là biểu tượng nhục hình và tử hình để trừng phạt những kẻ nổi loạn chống lại đế quốc Roma, những tên trộm cướp giết người cướp của. Nhưng đó cũng là một cảm hứng cho người môn đệ bước đi theo chân đấng Cứu độ, là tự hủy mình đi cho người mình yêu. Cảm hứng đó không phải do con người, nhưng từ sự dẫn dắt của Thần Khí Thiên Chúa. Một khi đã được Thần Khí chúa dẫn dắt thì không ai có thể cưỡng lại được. Ngôn sứ Giê rê mi a đã cảm nghiệm và thốt lên: "Lạy Chúa, Chúa đã khuyến dụ tôi, và Chúa đã khuyến dụ được tôi. Chúa đã hùng mạnh hơn tôi và thắng được tôi." Dẫu cho Giê rê mi a suốt ngày bị trở nên trò cười, và bị mọi người đều chế nhạo; dẫu cho ngôn sứ phải la lớn và loan báo sự hung bạo và điêu tàn, cho nên lời Chúa làm cớ cho ông bị nhục nhã và bị chế nhạo suốt ngày. Ông cố quên đi vị Thiên Chúa đã dẫn dắt ông, sẽ không nhân danh Ngài mà nói nữa, thì lúc đó trong lòng ông lại hừng hực nóng bỏng như lửa đốt nóng, âm ỉ trong xương cốt, khiến ông kiệt sức, khiên ông không thể chịu nổi nữa, để làm theo ý định của Thiên Chúa. 

Thánh Vịnh gia cũng cảm nghiệm tự đáy lòng mình sự hấp dẫn của Thiên Chúa: "Linh hồn con khát khao, thể xác con mong đợi Chúa con, như đất héo khô, khát mong mà không gặp nước!" Những ai làm nghề nông có thể cảm giác được nỗi khao khát cơn mưa trong những mùa nắng hạn, ruộng đồng khô nứt. 

Thánh Phao lô là người cảm nghiệm sâu xa nhất về con đường thập tự của Đức Ky tô khi người sống hoàn toàn lệ thuộc vào sự dẫn dắt của Thần Khí của Đức Ky tô. Thánh Phao lô cảm nghiệm được những đau khổ nơi trần gian mà người Ky tô hữu hứng chịu không thể nào sánh kịp với sự đau khổ Đức Ky tô đã gánh chịu cũng như vinh quang của Ngài tỏ hiện nơi những môn đệ tín trung. Thánh Paho lô được mệnh danh là môn đệ của Đức Ky tô bị đóng đinh vì người cảm nhận sự đau khổ mà Đức Ky tô tỏ hiện nơi người và những gì người đã can qua. Cảm nghiệm được vinh quang của Thiên Chúa, thánh nhân đã khích lệ cộng đoàn tín hữu Rôma của mình: "hãy hiến thân anh em làm của lễ sống động và thánh thiện, đẹp lòng Thiên Chúa." Đó là lời khíc lệ cho những Ky tô hữu tiên khởi ở Rôma một khi phải đối diện với thử thách và phải chọn lựa: tuyên xưng đức tin vào Đức Ky tô là con Thiên Chúa để rồi phải chịu nhục hình và tử hình hoặc tôn vinh Cesa là chúa để lãnh quyền tự do và trở thành công nhân hạng nhất thời bấy giờ. 

Một khi được Thần Khí Thiên Chúa thúc đẩy, không ai trong chúng ta có thể cưỡng lại được. Người giáo lý viên có thể từ bỏ chút thời giờ riêng tư, nghỉ ngơi để đi dạy giáo lý; người thanh niên có thể từ bỏ gia đình để theo tiếng gọi làm linh mục, tu sĩ hay nữ tu; nhà truyền giáo có thể từ bỏ nơi ấm cúng của mình để đến một nơi xa vắng, nghèo nàn phục vụ những người nghèo; những người đấu tranh cho công lý và hòa bình phải chịu nhiều cảnh đau thương; những người giám nói lên tiếng nói ngôn sứ cho công lý dễ bị mất mạng; v.v...

Thiên Chúa vẫn tiếp tục yêu thương và sáng tạo thế giới qua Thần Khí của Ngài để đem vạn vật tiến về tương lai tốt đẹp, tràn trề sự sống và đầy những ngạc nhiên. Chống lại công trình sáng tạo và tình yêu Thiên Chúa chính là chống lại Thần Khí, là "chọc gậy bánh xe" vào công trình sáng tạo và cứu chuộc của Thiên Chúa đối với con người và tạo vật. Với suy nghĩ và hành động của mình, Phê rô đã "chọc gậy" vào bánh xe tình yêu của Thiên Chúa một cách ngây thơ như thể để cản lại bước đường nguy hiểm mà Đức Giê su sẽ đến. Nhưng ông có ngờ rằng, hành động đó chỉ là những suy tư hợp lý của thế gian đi ngược lại với ý định của Thiên Chúa. Kẻ luôn đi ngược lại ý định và đường lối của Thiên Chúa luôn là hành động thúc đẩy của Satan. Satan là kẻ đã thử thách Thiên Chúa trong sa mạc về: quyền lực, vật chất và vinh quang thế gian. Trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa, Satan vẫn là kẻ luôn "chọc gậy bánh xe" tình yêu của Ngài qua việc xúi dục con người nổi loạn chống lại Thiên Chúa. Anh chị em hãy tự nghĩ mình là ai? Là kẻ trợ lực hay trở lực đối với Thần Khí Thiên Chúa?

Hoàng Cát Minh, O.Carm.

THEO THẦY, MẤT ĐI ĐƯỢC LẠI
Mt 16, 21-27

Chúa Giêsu ra điều kiện và đòi hỏi những ai muốn làm môn đệ của Người: " Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo " ( Mt 16, 24 ) hay " Ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy " ( Mt 16, 25 ). Theo Thầy là phải từ bỏ chính mình. Theo Thầy là vác thập giá mình mà theo. Người môn đệ Chúa chỉ hạnh phúc thực sự khi đành bỏ mất cuộc đời tạm bợ mau qua để được sự sống vĩnh cửu mai sau...

Chúa Giêsu loan báo cuộc thống khổ của Ngài. Và Ngài cho biết phần của Ngài trong Giao ước. Ngài quyết định lên đường lên Giêrusalem. Thánh Phêrô quả chưa hiểu gì về ý định cứu thế của Thầy, nên Phêrô tìm cách cản ngăn Chúa Giêsu. Tôma cũng vậy, Ông không hiểu chút nào về con đường cứu độ của Chúa, do đó, Tôma đã rất thành thực thưa với Thầy: " Đường của Thầy làm sao chúng con biết mà đi ". Chúa Giêsu đã trả lời cho Tôma: " Ta là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống ". Ý định cứu rỗi của Chúa, con đường cứu thế của Chúa ngay các môn đệ cũng chẳng một sớm một chiều mà hiểu được. Chúa lên Giêrusalem là để thi hành thánh ý Chúa Cha, cứu rỗi nhân loại, cứu độ con người. Khi loan báo cái chết, Chúa Giêsu cũng đồng thời mời gọi các môn đệ, và mọi Kitô hữu hãy vác thập giá của mình để bước đi theo Ngài. Theo Chúa Giêsu là lời mời gọi khẩn thiết của Đạo Đức Kitô. Điểm chính yếu của Tin Mừng do Chúa Giêsu rao giảng là chính Ngài, một Con người, một Vị cứu tinh, một Đấng cứu độ. Kitô giáo chỉ có thể tồn tại khi nó được nuôi dưỡng bằng chính con người của Đức Kitô. Cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu không phải là nỗi ô nhục, là sự thất bại theo sự suy nghĩ của thế gian, nhưng là sự chiến thắng sự chết. Chúa đành mất cái tạm bợ, cái hào nhoáng, cái mau qua ở trần gian này để vinh thắng sự chết và về ngự bên hữu Chúa Cha. Chính vì thế, chính trong mầu nhiệm thập giá chúng ta đón nhận khổ đau, gian khó, chính trong mầu nhiệm đau khổ của Đức Kitô, con người, nhận loại, Kitô hữu, môn đệ Chúa đón nhận đau khổ với tất cả lòng tin, sự đau khổ của chúng ta sẽ có ý nghĩa cứu độ. Chính trong Đức Kitô chúng ta sống mầu nhiệm đau khổ của thập giá như thánh Phaolô đã viết: " Tôi sống nhưng không phải tôi sống mà là Đức Kitô sống trong tôi ". Đức Kitô sống trong chúng ta để tiếp tục và hoàn tất công cuôc cứu rỗi của Ngài. Thánh Phaolô cũng tiếp tục cho chúng ta thấy:" Tôi cần phải bổ khuyết những gì còn thiếu sót trong cuộc khổ nạn của Chúa Kitô ".

Theo Chúa Kitô không phải là một việc ngẫu hứng, hay tùy tiện muốn theo hay không theo. Theo Đức Kitô là một đòi hỏi hết sức gắt gao và là một việc nghiêm túc, cẩn trọng. Thánh Phaolô, Vị Tông đồ dân ngoại, đã được Chúa cho hiểu rõ về Ngài...Chúa đã mạc khải cho thánh nhân và Ngài đã nắm bắt, cảm nghiệm sâu xa cuộc Vượt Qua của Đức Kitô. Nên, thánh nhân đã khẩn nài những người tín hữu Roma hãy dâng hiến thân xác mình như " một lễ hy sinh sống động thánh thiện và đáng cho Thiên Chúa chấp nhận ". Bởi vì, theo Chúa Giêsu, Thiên Chúa Cha của Ngài sẽ thưởng phạt ai nấy xứng viêc họ làm ( Mt 16, 27 ).

Đọc lại lịch sử cứu độ, chúng ta đều nhận ra: " Ai muốn cứu mạng sống của mình thì sẽ mất. Ai liều mất mạng sống vì Chúa, thì sẽ tìm được mạng sống ". Đây là một nghịch lý. Một sự trớ trêu của Tin Mừng: " Cho " sẽ " Được ". " Tìm " sẽ " Gặp ". " Gõ " sẽ " Mở ". Các môn đệ của Chúa đã bỏ tất cả mà theo Chúa, nên Ngài đã cho họ gấp bội ở đời này và được cả đời sau.

Các thánh là những người đã sống Tám Mối Phúc, chính vì thế các Ngài đáng được Chúa thưởng công. Các thánh tử đạo đã hy sinh mạng sống vì Chúa, đã hy sinh cái tạm bợ để được Quê Trời vĩnh cửu.

Mẹ Têrêsa thành Calcutta đã hy sinh cho người nghèo, Mẹ đã được thưởng công và lãnh triều thiên Thiên Quốc.

Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã từ bỏ cái tạm bợ trần gian để hiến thân cho Chúa trong đời sống thánh hiến. Nên, thánh nữ đã trở nên một vị thánh thời danh.

Chúa Giêsu cũng đã nêu gương cho nhân loại bằng chính cái chết cao cả của Ngài và Ngài đã được tôn vinh: " Không có tình yêu nào cao vời cho bằng hy sinh mạng sống vì người mình yêu " ( Ga 15, 13 ).

Tất cả Kitô đều có những cái phải từ bỏ, đó là từ bỏ tội lỗi, từ bỏ những tính hư nết xấu của mình, tính ngạo mạn, tính ích kỷ của mình để được Chúa Kitô ở cùng.

Lạy Chúa, mọi sự tốt lành đều bởi Chúa mà ra, xin cho chúng con thêm lòng tin yêu Chúa, để những gì tốt đẹp nơi chúng con ngày càng phát triển, và được Chúa chăm sóc giữ gìn ( Lời nguyện nhập lễ, Chúa nhật thường niên XXII, năm A ). 

Lm Giuse Nguyễn Hưng Lợi DCCT (nguồn vietcatholic.org)

2434    25-08-2011 07:34:53