Sidebar

Thứ Năm
16.05.2024

Vài Cảm Nghĩ Về Quyền Lực Của Tiền Bạc

Tiền bạc là vật vô tri, con người dùng như phương tiện để trao đổi, xê dịch, giao tiếp dễ dàng hơn. Nhưng vì con người không biết sử dụng nó, quá đề cao nó, nên nó biến thành chủ nhân, ông tiên của xã hội và hành quyền chủ trị tâm hồn con người.

Nhìn vào xã hội hiện thời, có tiền mới có tất cả. Có tiền mới sống, có tiền mới chữa bịnh, mới sống khỏe, tiền lại mua được quyền hành, danh vọng, mua cả những khoái lạc sở thích. Người mình cũng nói: Có tiền mua tiên cũng được, có thể hiểu là mua đến những điều cao nhứt của khoái lạc...cũng được.

Xã hội bị tiền bạc đè bẹp, con người trở thành nô lệ của tiền bạc. Nhưng tiền tệ hại, tiền bạc bẻo, không mua sắm được cho con người hạnh phúc hoàn toàn đầy đủ, lại bỏ con người vào hố chán nản và bịnh hoạn nữa.

Suy cho kỹ, thì chúng ta có muốn làm nô lệ cho tiền bạc không?

Đối với tiền, Lão Tử quả quyết: Tri túc (tự túc) giả phú. Anh Thượng (người dân tộc) chỉ có cái khố, anh kể là đủ cho mình, không muốn gì thêm, đó là người giàu, tâm hồn giàu. Còn người kể là giàu, có nhiều áo, muốn có nhiều hơn nữa, có cả ngàn đôi giày mà còn kể là chưa đủ, muốn nhà, rồi muốn lầu, muốn biệt thự, muốn đền đài...còn muốn nữa, thì chính là người không tự túc, người còn thiếu, nói được là người nghèo.

Anh Thượng chỉ có cái khố, sau 4 năm quân dịch, áo quần đàng hoàng, nhưng khi về lại làng (buôn) thì lại đóng khố, có tiền sắm áo, nhưng tấm áo làm bận rộn, ở trần mát hơn, thoải mái hơn. Tiền không cần!

Có nhà hiền triết ở rừng trúc (Trúc lâm) ngụ trong chòi, sống lõa thể, có vài bằng hữu đến thăm, chê ông ta kỳ dị, ông trả lời: trời là nhà của tôi, còn cài lều nầy là cái quần của tôi, các anh chun vào đó làm gì. Tiền không có cà ram nào cả!

Đối với Lão giáo, tiền không có nghĩa lý gì hết! Còn đối với chúng ta, tiền có tệ bạc, tiền có bạc bẽo hay cũng có giá trị.

Chúa bảo: ai có lòng khó khăn đó là phước thật. Đó là bảo đừng ham, đừng bám vào tiền của, không được làm nô lệ nó, mà phải biết dùng nó.

Ai thương người đó là phước thật, dùng tiền, giúp cho kẻ đói ăn, khát uống, cho kẻ rách rưới áo mặc...Đó là tiền tạo hạnh phúc. Giakêu biết dùng tiền để được Chúa tha tội và ban phúc. Bà góa nghèo chỉ giúp có 2 xu vào hòm tiền mà Chúa đánh giá bằng ngàn vàng.

Còn chúng ta đối với tiền bạc cảm nghĩ như thế nào? Ngay giới tu trì và nhiều linh mục, nhà tu sợ thiếu tiền thì nhà dòng chết đói, quên mình có giá trị hơn chim sẻ, Chúa vẫn nuôi nó hằng ngày.

Còn linh mục thì nghĩ, không có tiền không làm sáng danh Chúa được, không cất nhà thờ cho có chỗ thờ phượng. Rồi Nhà thờ có trang hoàng tốt đẹp mới thu hút được tín hữu chiêm ngưỡng. Có tiền mới thi hành được việc từ thiện v.v... Tệ hơn nữa, có tiền mới tranh đua với anh bạn của mình. Thua tròi một vạn không bằng thua bạn một ly!

Đối với tiền bạc, tâm trạng chúng ta thế nào?
Chúng con sắp chìm, xin Chúa cứu vớt. Salva nos perimus!

Tháng 8 - 2009

950    02-01-2011 21:43:27