Pauline, 19 tuổi, đi bộ đến Vatican
“Tôi luôn xem đức tin như một chuyện hiển nhiên, nhưng khi lên lớp sáu, trong giờ chầu Thánh Thể với cô bạn Véronique, tôi bỗng ngộ ra. Cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu đánh động chúng tôi đến mức chúng tôi quyết định đi bộ với nhau đến Rôma. Tòa Thánh và Vatican là các biểu tượng quan trọng. Từ khi tôi tiếp cận được với Chúa, nhờ cầu nguyện mà tôi duy trì được sự kết hợp. Sự kết hợp thường xuyên đã gìn giữ đức tin và làm cho đức tin của tôi được phong phú, re khỏi mọi hoài nghi. Sau nhiều năm suy nghĩ trong đầu, chúng tôi vừa thực hiện được giấc mơ tuổi thơ. Chúng tôi khởi hành từ Briançon ngày 26 tháng 5 và đi theo con đường Via Francigena trong vòng 37 ngày. Tôi sống kinh nghiệm này như đi tĩnh tâm, giúp tôi có được nguồn sinh lực và lớn lên. Đi bộ chung giúp tôi có dịp tìm hiểu bạn Véronique của tôi. Trong một tháng rưỡi, chúng tôi trao đổi với nhau nhiều hơn là trong mười năm qua! Các cuộc gặp gỡ đúng là được Chúa quan phòng. Tôi chân thành tin Chúa Kitô đưa chúng tôi đến với những ai chờ chứng từ của chúng tôi: chúng tôi được cho ăn ở, chúng tôi chỉ trả lại bằng lời cầu nguyện. Bây giờ tôi thích làm việc với các bạn trẻ vị thành niên. Rất nhiều người không còn để ý gì đến tôn giáo vì họ không hóa giải các ước muốn riêng của mình với Phúc Âm. Tôi, tôi có thể giúp họ!” Pauline Pons ghi lại.
20 tuổi, anh Adrien vững vàng nhờ Phong trào Thiếu nhi Thánh Thể
“Ở tuổi vị thành niên, đức tin của tôi như trò chơi vòng quay lên thật cao với tốc độ thật nhanh! Ở nhà và với các bạn thân thì tôi cho biết mình giữ đạo, nhưng ở trường thì tôi phủ nhận. Phong trào Thiếu nhi Thánh Thể đã giúp tôi: trong nhóm, chúng tôi nói về đủ vấn đề, dĩ nhiên có nói về Chúa, vì thế phong trào giúp cho tôi được vững vàng, dám đi đến với người khác. Chúng tôi đi cắm trại và chúng tôi gặp các bạn trẻ khắp nước Pháp, những bạn chúng tôi chưa biết, nhưng chúng tôi mở lòng ra một cách tự nhiên… Một cuộc cắm trại là mang lại sức sống, là “được” cả năm đức tin! Tuổi chúng tôi là tuổi bình thường của hoài nghi, của làm biếng đi lễ nhất là các thánh lễ không phù với giới trẻ, nhưng tôi nghĩ quan trọng là giữ tương quan với Chúa qua các phong trào như Phong trào Thiến nhi Thánh Thể, hướng đạo sinh…” Fanny Magdelaine ghi lại.
Romane, 22 tuổi đã thật sự gặp được Chúa qua cộng đoàn Con đường-Mới
“Nút bật, tôi có cách đây hai năm trong ngày lễ hội với Con đường-Mới. Ở đó tôi đã thật sự gặp Chúa Giêsu. Khi đi nghỉ hè về, tôi vào một nhóm và tôi đọc Thánh Kinh, cầu nguyện, rao giảng Lời Chúa và phục vụ cộng đoàn. Cuộc gặp gỡ với Chúa giúp tôi tiến bước trong đức tin: một tín hữu đơn độc là một tín hữu nguy hiểm. Câu này đã đánh động tôi! Tôi may mắn có được các bạn tốt để chia sẻ, để cầu nguyện với họ và tôi thành thật khuyên các bạn trẻ phải tìm nơi thuận lợi cho đức tin và xây dựng tình bạn một cách vững chắc! Đối với tôi, các nhóm hướng đạo, các phong trào Mở rộng Bàn tay hay các nhóm cuối tuần sinh hoạt với các trẻ em khuyết tật là những nhóm giúp tôi “bám” vào đức tin. Với độ lùi, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ ngừng tin, nhưng tôi thiếu nút bật, cũng khó để giải thích… Giống như trong nhiều năm, tôi đi trên con đường đức tin, nhưng đi bên cạnh, không bao giờ đi “đúng giữa đường”. Fanny Magdelaine ghi lại.
Taizé, Lộ Đức, các ngày JMJ… Marion, 19 tuổi đi hành hương đủ các nơi
“Đến năm lớp bốn, tôi ngừng tất cả… trừ sinh hoạt tuyên xưng đức tin vì tôi giữ một kỷ niệm rất đẹp của khóa tĩnh tâm và vì tôi là người đánh đàn! Đầu tiên, họ đề nghị tôi theo lớp thêm sức. Mới đầu tôi ơ hờ đi, nhưng dần dần tôi nối lại vì tôi thích lớp này. Tất cả khởi đi từ ngày tôi được thêm sức! Bây giờ, tôi thích đi lễ, tôi sống đức tin của mình theo nhóm, theo phong trào; tôi thích các buổi hội họp, tôi cần biết, rằng tôi không một mình. Tôi đi Taizé, đi các ngày JMJ, đi Lộ Đức nhiều lần, tôi là người khiêng cáng. Từ ngày tôi được thêm sức, tôi đi hết cuộc hành hương này đến các cuộc hành hương khác! Nếu tôi có một lời khuyên cho các bạn trẻ vị thành niên, thì lời khuyên đó sẽ là: đừng bị ảnh hưởng quá bởi thời trang mà nên bị ảnh hưởng đức tin! Và cũng đừng ngần ngại ép mình một chút để tham dự vào các cuộc gặp gỡ, để đừng hối tiếc. Bây giờ nhìn lại, nói thì dễ, nhưng phải cố gắng!” Fanny Magdelaine ghi lại.
Lời khuyên của báo Sự sống
Ở tuổi vị thành niên, đa số các em bỏ nhà thờ, dù khi còn nhỏ các em rất mê câu chuyện của Chúa Giêsu và các tông đồ của Ngài, các em xin cha mẹ đọc lui đọc tới chuyện ông Giôna, chuyện ông Nôê. Dắt các em đi lễ? Ghi tên các em vào các sinh hoạt của văn phòng tuyên úy? Có khi bạn còn không dám đề nghị với các em! Vậy mà tuổi vị thành niên là tuổi bám rễ vào đời sống kitô và là tuổi của các tình bạn vững chắc và lâu bền. Mỗi độ tuổi có công thức riêng, có nhịp sinh hoạt riêng. Các lễ hội ở Paray-le-Monial, các ngày Thế Giới Trẻ, các dịp đi hành hương, các trại hướng đạo, Thiếu nhi Thánh Thể cũng như của các nhóm khác, nói về Chúa Kitô nhưng cũng nói đến các vấn đề của lứa tuổi các em quan tâm, chia sẻ các đam mê của mình trong một bầu khí thuận lợi cho sự trao đổi chân tình, nơi đó mọi người cảm thấy mình được tôn trọng, được lắng nghe, được yêu thương với con người thật của mình. Khi về nhà, các em khi đã sống qua những giây phút sâu đậm như vậy, các em có thể sống theo đà này suốt năm, một vài em trở thành thiện nguyện viên giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Khi chính các em trải nghiệm được kinh nghiệm này, đức tin sẽ mang đến hương vị và Tin Mừng sẽ định hướng cho cuộc đời các em. Đem Tin Mừng vào trong công việc của mình, theo thời gian của mình… Véronique Durand, chủ biên báo Sự sống.
Marta An Nguyễn dịch