Sidebar

Thứ Bảy
27.04.2024

Cây táo

CÂY TÁO

Ngày xửa ngày xưa có một cây Táo thật lớn. Một cháu bé thích đến chơi mỗi ngày với cây. Cháu leo lên cành, hái Táo mà ăn, ngủ trưa dưới bóng mát... Cháu yêu mến cây Táo và cây Táo thích chơi vui với cháu.

Ngày qua ngày... cháu bé lớn lên và không còn mỗi ngày đến chơi với cây Táo nữa.

Một hôm cậu quay về với vẻ u buồn.

Cây Táo bảo cậu: “Đến chơi với tôi đi.” Cậu thiếu niên trả lời: “Mình không còn con nít, mình không chơi với cây nữa. Mình muốn chơi với đồ chơi, mình cần tiền để mua”.

“Rất tíếc là tôi không có tiền... nhưng cậu có thể hái tất cả trái Táo của tôi đem đi bán, cậu sẽ có tiền đấy.” Cậu thiếu niên vui mừng. Cậu hái hết trái trên cây và vui vẻ ra đi. Sau khi hái hết Táo, cậu không còn trở lại nữa. Cây Táo cảm thấy buồn.

Một ngày kia, thấy chàng trai trở lại, cây Táo rất vui mừng.

Nó nói: “Đến chơi với tôi đi.” “Mình không có thì giờ chơi đùa. Mình phải lo lắng cho gia đình. Gia đình mình cần một căn nhà để trú nắng che mưa. Cây giúp mình được không?” “Rất tiếc là mình không có nhà. Nhưng anh có thể chặt cành của mình để làm nhà” Thế là chàng trai chặt trụi các cành cây và ra đi vui vẻ.

Cây Táo vui mừng vì thấy chàng sung sướng, nhưng chàng trai không hề trở lại. Và một lần nữa, cây Táo lại buồn bã cô đơn.

Một ngày hè nóng bức, chàng trung niên trở lại và cây Táo vui lắm. Cây bảo: “Đến chơi với tôi đi!”  “Tôi lớn tuổi rồi nhưng buồn lắm. Tôi muốn chèo thuyền để ngao du. Cây có thể cho tôi chiếc thuyền không?” “Hãy lấy thân của tôi mà làm thuyền. Anh có thể chèo đi thật xa và cảm thấy vui thích.” Thế là chàng trung niên chặt thân cây để làm thuyền. Chàng lên thuyền ra đi và không hề quay lại trong một thời gian thật dài.

Cuối cùng, chàng trai xưa kia đã trở về sau bao năm xa vắng. Cây Táo nói: “Bạn ơi, tôi rất tíếc, nhưng tôi không còn gì để trao tặng bạn nữa. Không còn trái Táo nào...”

Chàng trai giờ đã già nua liền nói: “Mình không còn răng để ăn”.

- Tôi không còn thân cho bạn trèo.

- Mình già quá rồi, không còn sức để leo.

Cây Táo nức nở nói:

- Tôi thực sự không còn gì để tặng bạn... Tôi chỉ còn cái gốc đang chết dần chết mòn thôi.

Người kia nói:

- Mình không cần gì nhiều nữa, chỉ cần một nơi để yên nghỉ thôi. Mình đã mệt mỏi rã rời sau bao nhiêu năm tháng.

- Thế thì hay quá. Đến ngồi bên tôi mà nghỉ ngơi.

Cụ già ngồi xuống và cây Táo vui mừng mỉm cười mà lệ cứ trào dâng...

Câu chuyện trên đây là câu chuyện của mỗi một chúng ta. Cây Táo là cha hay mẹ mình. Khi ta còn bé, ta yêu thương cha mẹ... Lớn lên rồi, ta bỏ họ ra đi... và chỉ trở về khi ta cần đến họ hoặc khi ta gặp khó khăn. Dù chúng ta có thế nào đi nữa, cha mẹ luôn sẵn sàng trao tặng chúng ta mọi sự để cho ta vui lòng.

Hẳn bạn nghĩ rằng cậu trai kia tàn nhẫn quá…

Nhưng đấy là cách mà tất cả chúng ta đã đối xử với cha mẹ mình, dưới trần gian.

Đấy cũng là cách mà tất cả chúng ta đối xử với Thiên Chúa, Cha chúng ta ở trên trời.

 

Đấy cũng là cách mà tất cả chúng ta đối xử với Đức Maria, Mẹ chúng ta ở trên trời. TDN dịch

945    13-11-2017