Sidebar

Thứ Bảy
12.10.2024

Con bật khóc vì từng trách bố mẹ 'nuôi con mà cằn nhằn chuyện tiền nong'

Hồi đó và cả đến tận bây giờ, trước khi con viết những dòng này, có lúc con rất trách bố mẹ vì đã chấp nhận nuôi con ăn học mà lại cứ cằn nhằn về chuyện tiền nong...

 

Hôm nay con đi làm thêm buổi đầu tiên bố mẹ ạ. Con đã không nói gì với bố mẹ vì sợ bố mẹ lo lắng hoặc không cho con đi. Thật ra con đi làm vì không muốn xin tiền bố mẹ thêm nữa. Bọn con đang chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, rất nhiều khoản con cần mà không biết lý giải với bố mẹ như thế nào. 

Hồi xưa, mỗi lần anh Tùng về xin tiền, bao giờ cũng bị nghe một "bài ca năm tháng": Tiêu gì cũng phải biết tiết kiệm chứ! Hồi đó và cả đến tận bây giờ, trước khi con viết những dòng này, có lúc con rất trách bố mẹ vì đã chấp nhận nuôi con ăn học mà lại cứ cằn nhằn về chuyện tiền nong...

Bố mẹ biết không, hồi chúng con còn bé, mỗi lần chúng con dỗi, không ăn cơm, mẹ thường mắng: Rời bố mẹ ra thì cám cũng không có mà ăn chứ dỗi à! Lúc đó, con đã nghĩ: Việc thì có gì khó, cứ có sức khỏe là có tất, làm gì mà mẹ cứ nói quá lên thế, coi thường con cái quá thế!

Thế mà hôm nay con đi làm buổi đầu tiên, nói mỏi miệng cũng chỉ được mười lăm nghìn đồng một tiếng. Con livestream quần áo cho một shop nhỏ, chị chủ khó tính lắm mẹ ạ. Khác ý chị ấy một tẹo thôi là chị ấy dúm lông mày vào gắt gỏng ầm lên rồi chứ không phải chỉ là những tiếng cằn nhằn như mẹ. Lúc ấy con tủi thân và nhớ mẹ vô cùng, muốn khóc vô cùng. 

Khóc vì những lời năm xưa của mẹ, vì sự rèn giũa của bố mẹ mà anh em con đã không hiểu. Con đã bắt đầu nhận ra chẳng có công việc nào dễ. Và kiếm được đồng tiền thật khó khăn. Càng thấy thương hơn bố mẹ của chúng con lam lũ, cực nhọc làm đủ mọi việc để có tiền nuôi anh em con ăn học.

Lúc nghỉ giữa ca, con chạy ra ngoài mua chai chanh muối mất mười hai nghìn, thế là đi tong gần một tiếng làm của con. Chưa bao giờ con uống chai nước nào mà lại mặn như thế bố mẹ ạ. Tự nhiên con lại thèm nghe "bài ca năm tháng" của mẹ: Cơm người khó lắm ai ơi/Đâu như cơm mẹ chỉ ngồi xuống ăn.

 

Và bây giờ, con đang hình dung ra bố mẹ ngồi ăn cơm với những món truyền thống: đậu kho, lạc rang chỉ vì "nó dễ ăn". Để rồi mỗi khi anh em con về, lại đầy bịch lớn, bịch nhỏ gà vịt, rau dưa: "Bố mẹ có thích ăn những thứ này đâu, mang đi mà dùng chứ mọi thứ đắt đỏ". 

Chắc bạn làm cùng khó hiểu lắm khi tự nhiên con ngồi chảy nước mắt. Con nhớ bàn tay mẹ cẩn thận vuốt phẳng phiu những tờ tiền lẻ, xếp thành tập cho con.

Bố mẹ, con xin lỗi! Chưa bao giờ con nhớ nhà, nhớ bố mẹ của con như lúc này...

KHÁNH HẠ 

461    10-08-2019