Sidebar

Thứ Sáu
07.02.2025

Đồng cảm

dongcam


Thực trạng hiện nay, trong các thành phố lớn nhỏ đều có nhiều người ăn xin. Những người nầy thuộc mọi lứa tuổi với những hình thái khác nhau. Cho dù đa dạng về ngoại hình hay chênh lệch tuổi tác, nhưng chắc chắn họ có cùng một mục đích đó là mong kiếm được tiền từ những người qua lại trên đường. Nhưng câu chuyện sau đây cho tôi thấy, đó chưa hẳn là mục đích sau cùng của người ăn xin mà tôi sắp kể hầu quý vị.

Có dịp đến khu chợ mua sắm, tôi đi ngang bà cụ ngồi ăn xin bên đường độ vài mét, tôi dự định không cho, nhưng đổi ý nên quay lại để gửi bà ít tiền. Tôi chứng kiến cảnh đôi co giữa bà cụ ngồi ăn xin với người bán vé số đứng bên cạnh. Tôi xen vào chuyện của hai người:

Có việc gì vậy bà?

Cô nầy cho tôi tiền, nhưng tôi không lấy. Bà cụ vừa ngước lên nhìn tôi với gương mặt mang đầy nếp nhăn của một người già có lẽ cũng ở độ tuổi gần 80, vừa trả lời.

Sao bà không nhận? Bà nhận cho chị ấy vui. Tôi nói có vẻ như đứng về phe người bán vé số cố thuyết phục để bà nhận tiền.

Đôi mắt mờ nhòe của bà cố mở to hơn, nhưng nó chỉ còn dãn nở được với chừng ấy kích cỡ thôi, để có thể nhỉn tôi rõ hơn vừa trả lời và như muốn cũng vừa để phân trần:

Tôi không lấy vì cô nầy cũng nghèo như tôi. Đi bán từng tấm vé số để kiếm sống lẽ nào tôi đi lấy của cô ấy sao!

Câu chuyện chỉ đơn giản thế thôi. Nhưng nó vẫn còn đọng lại trong tôi nhiều ngày và hôm nay có dịp ghi lại đây với vài nghĩ suy giản đơn.  

1. Sự đồng cảm giữa những người nghèo

Trước hết, có thể thấy đây là một hình ảnh điển hình của sự đồng cảm giữa những người cùng cảnh ngộ, những người nghèo khổ đang phải vật lộn từng ngày để tồn tại trong xã hội mà lương tâm vẫn còn trong sáng.

Cảm giác đồng cảm không chỉ đơn giản là “thương xót” người khác, mà là sự hiểu được hoàn cảnh của người khác và sẵn sàng đặt mình vào vị trí của họ. Theo tôi, bà cụ không nhận tiền vì bà hiểu rằng cô ấy cũng đang trải qua những khó khăn tương tự, và không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho người khác. Trong khi đó, có nhiều người “thừa nước đục thả câu” sẵn sàng lợi dụng sự túng bấn, cùng cực của người khác để trục lợi cho cá nhân, cho gia đình mình, cụ thể như những chuyến bay giải cứu, test xét nghiệm Covid mà báo chí tốn rất nhiều giấy mực trong những năm tháng qua.

Hoặc có những người lành lặn còn đủ tay chân lại đi gạt gẫm những người mù bán vé số để lấy hết số tiền của họ. Mắt sáng nhưng lòng u tối toan tính những việc dối gian lừa đảo!

2. Giá trị của sự chia sẻ

Kế đến, câu chuyện này truyền tải là giá trị của sự chia sẻ. Bà cụ tuy nghèo, nhưng bà vẫn có khả năng chia sẻ những gì mình có. Cụ không nhận tiền từ người bán vé số, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không nhận sự giúp đỡ từ người khác. Bà chỉ không muốn làm tổn thương người bán vé số vì hiểu rằng người ấy cũng đang vất vả.

Sự chia sẻ trong câu chuyện này không chỉ là về tiền bạc mà còn là sự tôn trọng, lòng cảm thông và tình người. Bà đã chọn cách từ chối tiền của người bán vé số vì bà cảm thấy người ấy cũng đang cần nó hơn mình. Đây là một thông điệp mạnh mẽ về lòng nhân ái : dù trong hoàn cảnh khó khăn đến mấy, chúng ta vẫn có thể chia sẻ sự cảm thông, sự động viên, và thậm chí là sự hi sinh nhỏ bé nếu nó có thể giúp ích cho người khác.

Sự chia sẻ không chỉ là cho đi về vật chất mà còn có thể là những hành động nhỏ như lời động viên,  đỡ nâng tinh thần cho nhau. Trong cuộc sống, đôi khi những món quà quý giá không phải lúc nào cũng là tiền bạc hay của cải vật chất, mà chính là sự sẻ chia, đồng cảm và nếu không muốn nói đó là sự thấu cảm.

3. Tôn trọng sự vất vả của người khác

Một bài học quan trọng nữa mà câu chuyện này mang lại là tôn trọng sự vất vả, công sức lao động của người khác. Người bán vé số, dù nghèo khó, cũng đang làm việc chăm chỉ mỗi ngày để kiếm sống và nuôi gia đình. Trong cuộc sống thường nhật, đôi khi chúng ta thiếu trân trọng công sức của người khác, từ những người lao động tay lấm chân bùn chắt chiu từng hạt gạo đến những người cặm cụi trong các phòng thí nghiệm để cống hiến cho nhân loại nhiều sản phẩm giúp ích cho đời. Thiếu trân trọng từ những miếng cơm manh áo mà cha mẹ gắng sức lo cho mình, từ đó, con người mình đánh mất đức tính nghĩa:  - một trong năm đức tính con người cần phải tập luyện và thủ đắc : nhân, nghĩa, lễ, trí, tín-  biết ơn đối với những người làm ơn cho mình; sống có trước có sau, sống có tình có nghĩa.

Và chắc hẳn còn nhiều điều tốt đẹp và bài học bổ ích rút ra từ câu chuyện thực tế nầy.

Kết luận

Qua câu chuyện ngắn ngủi nhưng chứa đựng nhiều bài học quý giá về sự chia sẻ, sự đồng cảm, sự tôn trọng công sức của người khác... Những giá trị nhân văn mà câu chuyện mang lại giúp ta nhận ra rằng trong xã hội này, dù nghèo khó đến đâu, chúng ta vẫn có thể sống với lòng nhân ái và sự chia sẻ. Và từ đó, chúng ta có thể học được cách đối diện với cuộc sống bằng một trái tim bao dung, một tấm lòng đồng cảm và sẵn sàng chia sẻ, dù hoàn cảnh của chúng ta có thể còn rất nhiều khó khăn.

Caritas Vĩnh Long

81    21-12-2024