![]() |
Photo by Josh Applegate on Unsplash |
Những người trẻ Công giáo đang phải đối mặt với một bệnh dịch rất phổ biến về điều được gọi là “nỗi lo lắng về sự phân định”. Khi đối mặt với nhiệm vụ lớn lao là lựa chọn một bậc sống, dù đó là chức linh mục, hôn nhân hay đời sống tu trì, nhiều người lại né tránh hoặc trở nên bất lực vì sự do dự đầy sợ hãi.
Nhiều giờ cầu nguyện được dành ra để tự mình trăn trở về câu hỏi làm thay đổi cuộc đời này. Chúng ta đặt mình trước Thánh Thể trong nỗi sợ hãi và lo lắng khi chúng ta chăm chú lắng nghe một cách đầy nhạy cảm trước “tiếng gió hiu hiu” (1V 19,12) thúc giục chúng ta chọn con đường này hay con đường kia. Thành thật mà nói, sự phân định thường gây chán chường và hao mòn cho những tâm hồn đạo đức, những người chỉ muốn làm theo thánh ý của Thiên Chúa bằng chính cuộc đời mình.
Tuy nhiên, có một liều thuốc giải cho chứng “tê liệt phân tích” (analysis paralysis) của nỗi lo lắng về sự phân định này, và nó cần được nói đến nhiều hơn: sự tin tưởng và phó thác cho lòng thương xót của Thiên Chúa và sự quan phòng của Người.
Sự phân định có thể rất dễ để suy thoái thành một dạng tâm thần phân liệt của người Công giáo. Những thanh niên nam nữ, đặc biệt là những người vốn đã có xu hướng suy nghĩ quá mức hoặc quá thận trọng, có xu hướng giam hãm bản thân khi dành quá nhiều thời gian để cân nhắc về tình trạng đời sống của mình. Tình trạng quá chú trọng vào nội tâm của chính mình có thể khiến một người bị kẹt lại ở đó, thậm chí gây tổn hại đến các bổn phận hoặc mối quan hệ khác.
Ngày nay, chắc chắn rằng vấn đề ơn gọi cần phải được cân nhắc kỹ lưỡng. Tuy nhiên, vấn đề nảy sinh khi sự phân định ơn gọi lại có thể trở thành nguyên nhân khiến đời sống thiêng liêng chúng ta trở nên yếu nhược, bị cuốn vào những tấm mạng nhện giăng mắc tinh thần của chính chúng ta hoặc trong những cơn lốc của những cảm xúc luôn thay đổi. Chúng ta mất đi niềm vui với những điều tốt đẹp trong cuộc sống, đặc biệt là các mối quan hệ của mình, khi chúng ta để mình bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi về những điều chưa biết, về những giả thuyết và về việc “chọn một bước đi sai lầm”. Hơn nữa, khi sự phân định ập đến, chúng ta lại xa rời toàn bộ mục tiêu của nó ngay từ đầu: đó là đưa ra quyết định và thật sự hành động.
Trong cuộc đời của tôi, điều hữu ích nhất là được nghe từ các linh mục, những người thay vì nhấn mạnh đến vấn đề phải chọn ai, lại tập trung vào câu hỏi xem chúng ta sống với người chúng ta chọn như thế nào. Nói cách khác, thay vì xem xét kỹ lưỡng sự lựa chọn này giữa những lựa chọn rất tốt khác (các bậc sống) vốn khác nhau nhưng tất cả đều được mời gọi phục vụ Chúa Kitô và Giáo Hội của Người, chính chúng ta nên nỗ lực nhiều hơn để chuẩn bị sống cho bất cứ điều gì chúng ta chọn với nhân đức và ân sủng. Thật chẳng ích lợi gì nếu cứ lật đi lật lại vấn đề này trong tâm trí đến nỗi nó không thể dẫn chúng ta đến chỗ đưa ra quyết định, can đảm hành động và sau đó sống cuộc đời mình để nổ lực nên thánh.
Vâng, đó là sự thật. Chúng ta phải nói rằng ơn gọi của chúng ta là thánh ý của Thiên Chúa, là kế hoạch của Người dành cho cuộc đời chúng ta. Và như thế, cũng đúng là chúng ta phải yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự và sống theo thánh ý của Người, ngay cả khi đó không phải là điều chúng ta mong muốn. Tuy nhiên, chúng ta thường nghĩ đến việc lựa chọn ơn gọi như một bài kiểm tra chỉ dẫn đến kết quả là đạt hay trượt - chúng ta đã đáp lại lời mời gọi này hay chưa? Tôi không có ý cho rằng đây là một cách hiểu hoàn toàn xấu về vấn đề ơn gọi và sự phân định, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng nó không giúp ích gì cho hầu hết người trẻ Công giáo ngày nay.
Trước hết, điều quan trọng cần lưu ý là cách hiểu như thế về ơn gọi và sự phân định lại đặt trọng tâm quá nhiều vào yếu tố con người và sự lựa chọn của chúng ta. Một số người có thiện chí nói về sự phân định ơn gọi như thể nếu một người chọn “sai” thì cuộc đời anh ta sẽ trở nên một đống đổ nát đầy bất hạnh và chỉ dẫn đến đau khổ. Tuy nhiên, chúng ta hãy áp dụng suy nghĩ này theo một hướng khác: nếu một người phạm tội giết người và sau đó hết lòng ăn năn, liệu cuộc sống của anh ta có phải chịu cảnh khốn cùng vì một lựa chọn duy nhất của anh ta không? Rõ ràng là không. Vì vậy, áp dụng điều này vào vấn đề hiện tại, nếu một thanh niên nam nữ chọn trở thành linh mục hoặc tu sĩ nhưng đáng lý ra phải lập gia đình (hoặc ngược lại), thì liệu Thiên Chúa làm cho cuộc đời người đó trở nên tầm thường như kiểu phiên bản của “kế hoạch B” hay không? Chẳng lẽ Thiên Chúa lại tước mất mọi khả năng sản sinh hoa trái thánh thiện đời tông đồ của người đó chỉ vì họ đã không “đáp lại lời mời gọi này?” Hay Người sẽ giảm đi niềm vui trong cuộc sống của người đó như một hình phạt tự nhiên của việc không đi theo “con đường đúng đắn”? Đối với tôi, dường như suy nghĩ theo cách này về sự phân định và ơn gọi không chỉ đặt sự chú trọng quá nhiều vào yếu tố con người của chúng ta, mà còn làm giảm đi sự quan phòng đầy nhân từ và yêu thương của Đấng Cứu Thế Ngọt Ngào.
Các bạn thân mến, ơn gọi mà Chúa Giêsu trao cho mỗi người chúng ta chỉ có một: ơn gọi tình yêu. Mỗi bậc sống trong Giáo Hội Mẹ thánh thiện là một con đường tình yêu hướng tới việc thánh hóa những ai tham gia vào đó nhờ ân sủng của Chúa Giêsu Kitô. Mọi người nam cũng như người nữ, bất cứ khi nào họ khấn hứa với Thiên Chúa, dù đó là lời khấn hứa hôn nhân hay lời khấn tu trì, đều được đảm bảo ân sủng để sống tốt ơn gọi đó. Hơn nữa, cho dù chúng ta chọn đi theo con đường nào, và cho dù chúng ta có cảm thấy thế nào về quyết định của mình, Chúa Giêsu vẫn ở đó vẫy gọi chúng ta đến với chính Người. Cách thức tốt đẹp mà Đấng Cứu Thế Ngọt Ngào điều hướng mọi sự, kể cả mọi những khúc mắc và băn khoăn của chúng ta, vì lợi ích của chúng ta chính là công việc của Thiên Chúa Quan Phòng.
Niềm tin tưởng và lòng cậy trông vào công việc của Thiên Chúa Quan Phòng đầy nhân từ là liều thuốc giải mà chúng ta phải đề xuất cho những người trẻ đang lo lắng tìm kiếm ơn gọi cho mình. Chúng ta nên nói: “Đúng vậy, này bạn, hãy tiếp tục tìm kiếm con đường mà bạn sẽ phụng sự Thiên Chúa, nhưng đừng để tâm hồn bạn bối rối vì cuộc tìm kiếm này! Đừng bị sa lầy vào bên trong. Thầy của bạn sẽ dẫn dắt bạn, Đấng Chăn Chiên sẽ giúp sức cho bạn, và Đấng Cứu Thế sẽ thực hiện mọi việc có lợi cho bạn miễn là bạn yêu mến Người. Vì vậy, hãy yêu hết mình! Hãy can đảm chọn con đường và bước đi với sự dũng cảm thánh thiện. Hãy yêu mến Chúa Giêsu và yêu thương người khác bằng tất cả sức lực của mình cho dù bạn có đi theo con đường nào đi chăng nữa. Sự thánh hóa và ơn cứu độ của bạn là công việc của Người nhiều hơn là công việc của bạn. Hãy cứ bình an.”
Những người tìm kiếm ơn gọi cho mình trong các bậc sống của Giáo Hội có thể tìm thấy sự yên tâm nơi công việc của Thiên Chúa Quan Phòng, cũng như đối với tất cả mọi thành viên của Thân Mình Chúa Kitô, những người tìm cách làm theo thánh ý Thiên Chúa bằng chính đời mình.
Tác giả: Matthew Uzdavinis - Nguồn: Catholic Exchange (02/7/2024)
Chuyển ngữ: Phil. M. Nguyễn Hoàng Nguyên