Sidebar

Thứ Năm
28.03.2024

Suy niệm: Bắt nguồn từ tình yêu

PHÚC ÂM: Mt 1, 1-17

Sách gia phả của Chúa Giêsu Kitô, con vua Đavít, con của Abraham. Abraham sinh Isaac; Isaac sinh Giacóp; Giacóp sinh Giuđa và các anh em người. Giuđa sinh Phares và Zara †bởi bà Thamar‡; Phares sinh Esrom; Esrom sinh Aram; Aram sinh Aminadab; Aminadab sinh Naasson; Naasson sinh Salmon; Salmon sinh Booz do bà Rahab; Booz sinh Giobed do bà Rút. Giobed sinh Giêsê; Giêsê sinh vua Đavít. Đavít sinh Salomon do bà vợ của Uria; Salomon sinh Robo-am; Roboam sinh Abia; Abia sinh Asa; Asa sinh Giosaphát; Giosaphát sinh Gioram; Gioram sinh Ozia; Ozia sinh Gioatham; Gioatham sinh Achaz; Achaz sinh Ezekia; Ezekia sinh Manas-se; Manasse sinh Amos; Amos sinh Giosia; Giosia sinh Giêconia và các em trong thời lưu đày ở Babylon. Sau thời lưu đày ở Babylon, Giêconia sinh Salathiel; Sala-thiel sinh Zorababel; Zorababel sinh Abiud; Abiud sinh Eliakim; Eliakim sinh Azor; Azor sinh Sađoc; Sađoc sinh Akim; Akim sinh Eliud; Eliud sinh Eleazar; Eleazar sinh Mathan; Mathan sinh Giacóp; Giacóp sinh Giuse, là bạn của Maria, mẹ của Chúa Giêsu gọi là Đức Kitô. Vậy, từ Abraham đến Đavít có tất cả mười bốn đời, từ Đavít đến cuộc lưu đày ở Babylon có mười bốn đời, và từ cuộc lưu đày ở Babylon cho đến Chúa Kitô có mười bốn đời. 


SUY NIỆM


BẮT NGUỒN TỪ TÌNH YÊU

“Giacóp sinh Giuse, là bạn của Maria, mẹ của Chúa Giêsu”.


Thật thú vị, ngoài gia phả của Chúa Giêsu, Thánh Kinh còn có gia phả của Ađam! Không tin, bạn hãy đọc Sáng Thế chương 5! Cả hai tạo nên một tương phản nổi bật; gia phả của Ađam là hồ sơ về cái chết; của Chúa Giêsu, là sự sống! Một bên, các từ “rồi chết”, “rồi chết”; bên kia, “sinh ra”, “sinh ra” xuất hiện hàng chục lần. Dẫu ai trong dòng dõi rồi cũng chết, nhưng từ “chết” không hề có trong gia phả của Chúa Giêsu. Tên bạn được ghi trong cáo phó của Ađam hay trong Sách Sự Sống của Chiên Con? Branon nói, “Không ai dám bảo, tôi không cần được thứ tha, vì tất cả phải đến với Đức Kitô bằng đức tin để có được cuộc sống mới bên trong. Ơn cứu độ thay đổi gốc gác của chúng ta, từ cuộc sống chết chóc thành cuộc sống bất tử; bởi lẽ, nó ‘bắt nguồn từ tình yêu!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay dẫu là một trong những bài đọc khô khan nhất; nhưng thông điệp của nó thật vang lừng! Nó nói với chúng ta như Branon nói, nguồn gốc của chúng ta ‘bắt nguồn từ tình yêu’ của Chúa Cha. Vì từ Ngài, Chúa Giêsu đã vào trần gian, mang thân phận người của chúng ta!

Nhiều người cố gắng truy tìm gia phả gia đình của họ. Chúa Giêsu không cần điều đó. Nếu có một điều gì đó có thể gọi là “đá góc” của cuộc đời Ngài, thì đó là nhận thức của Ngài; rằng, Ngài đến từ Chúa Cha, mang lấy bản tính loài người vì vâng lời Chúa Cha. Và quan trọng hơn, chúng ta, cũng đến từ Chúa Cha, Đấng dựng nên con người và muôn loài; chúng ta có cùng một sứ mệnh phải hoàn thành ở đây, trên trái đất này. Và đây là điều mang lại ý nghĩa cho toàn bộ sự tồn tại của mỗi người: nguồn gốc của chúng ta cũng ‘bắt nguồn từ tình yêu’ của Thiên Chúa.

Tình yêu của Thiên Chúa là một tình yêu thành tín! Abraham được hứa sẽ là “tổ phụ nhiều dân tộc”; Giacóp, cháu của Abraham, trong sách Sáng Thế hôm nay nói, “Phủ việt sẽ không cất khỏi Giuđa, cho đến lúc Đấng Thiên Sai ngự đến”; và “Triều đại Người, đua nở hoa công lý và thái bình thịnh trị đến muôn đời” như lời Thánh Vịnh đáp ca. Tất cả cho thấy Thiên Chúa luôn thành tín với lời hứa. Đấng Thiên Sai đó là Giêsu, con vua Đavít, con của Abraham, là sự hoàn thành mọi điều Chúa hứa. Phêrô tuyên tín cách chính xác, “Ngoài Ngài ra, không ai đem lại ơn cứu độ; vì dưới gầm trời này, không một danh nào khác đã được ban cho nhân loại, để chúng ta nhờ danh đó mà được cứu độ!”. Sự cứu độ của chúng ta nằm trong Chúa Giêsu, vốn ‘bắt nguồn từ tình yêu’ Thiên Chúa và ‘kết thúc trong tình yêu’ như tên gọi của Ngài, “Giêsu”, có nghĩa là “Cứu Chúa!”.

‘Bắt nguồn từ tình yêu’, con người được sinh ra cho sự vĩ đại như Thiên Chúa vĩ đại! Nó được tạo dựng theo hình ảnh Ngài. Các tên trong gia phả Matthêu được xếp thành ba nhóm, như một công bố về ‘lịch sử loài người’. Trước hết, nhờ vâng lời, Abraham đã làm cho giao ước với Chúa thêm sâu sắc. Tiếp đến, loài người được sinh ra ‘để làm vua’; tuy nhiên, hoá ra nó là một bạo chúa lạm dụng tự do, bất tuân, và quay lưng lại với Đấng Tạo Thành. Sau cùng, với đôi mắt ngấn lệ, Chúa Cha nhìn đứa con hư lên đường đi lưu đày. Vậy mà Thiên Chúa không viết lịch sử loài người để kết thúc trong bi kịch, Ngài đã sai Con Một đến thế gian để giúp con người lấy lại sự vĩ đại của nó; nâng nó lên một tầm cao mới, nên con trai, con gái của Ngài.

Anh Chị em,

Nguồn gốc của chúng ta ‘bắt nguồn từ tình yêu’ của Chúa Cha. Trong gia phả của Chúa Giêsu; nói đúng hơn, trong kế hoạch yêu thương ngàn đời của Thiên Chúa, đã có tên bạn và tôi. Như Đức Bênêđictô 16 nói, “Chúng ta không phải là một sản phẩm ngẫu nhiên và vô nghĩa, nhưng bắt nguồn từ suy tư và ý muốn của Thiên Chúa. Mỗi người chúng ta được mong đợi, được yêu thương bởi Ngài”. Vậy tại sao chúng ta không làm cho đời mình vĩ đại như Thiên Chúa ước mơ? Chúng ta là con cái của Thiên Chúa. Hãy ngước nhìn lên Chúa Giêsu với con tim đầy tự hào và tin tưởng, mặc cho sóng gió cuộc đời đang xô đẩy. Những ngày cuối Mùa Vọng, Giáo Hội mời gọi chúng ta nghĩ về nguồn cội và căn tính đời mình, hầu có thể bước đi trên mặt đất này với con tim đầy hy vọng và đôi chân đầy tin tưởng vào tình thương của Cha chúng ta trên trời. 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, tình yêu Chúa bao bọc con từ ngày chào đời cho đến khi con lìa đời; xin cho con mỗi ngày, luôn ý thức mình là một sứ giả của tình yêu, vì con ‘bắt nguồn từ tình yêu” của Chúa, Amen.


Tác giả: Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

317    17-12-2021