Sidebar

Thứ Bảy
20.04.2024

Suy niệm: Hành trình nội tâm

mary-magdalene1


PHÚC ÂM: Ga 20, 1. 11-18

Ngày đầu tuần, Maria Mađalêna đi ra mồ từ sáng sớm khi trời còn tối, và bà thấy tảng đá đã được lăn ra khỏi mồ. Bà liền chạy về tìm Simon Phêrô và người môn đệ khác được Chúa Giêsu yêu mến, bà nói với các ông rằng: "Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mồ, và chúng tôi không biết người ta để Thầy ở đâu". Bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc, nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: "Tại sao bà khóc?" Bà trả lời: "Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi, và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu?" Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó. Nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: "Bà kia, sao mà khóc? Bà tìm ai?" Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: "Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người". Chúa Giêsu gọi: "Maria". Quay mặt lại, bà thưa Người: "Rabboni", nghĩa là "Lạy Thầy". Chúa Giêsu bảo bà: "Đừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: "Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con". Maria Mađalêna đi báo tin cho các môn đệ rằng: "Tôi đã trông thấy Chúa, và Chúa đã phán với tôi những điều ấy".

 

SUY NIỆM
HÀNH TRÌNH NỘI TÂM

“Maria!”

“Aline!”, một trong những bản tình ca thành công nhất của nhạc sĩ người Pháp, Christophe, ở thập niên 70. Bài hát được các nhạc sĩ Việt Nam chuyển ngữ với tựa đề, “Gọi Tên Người Yêu”. Phải chăng Christophe đã cảm hứng từ sách Diễm Ca khi ông viết, “Tôi đã tìm người tôi yêu; nhưng mãi biệt tích và chẳng còn hy vọng… Người hỡi có ai, giúp tôi tìm người tôi yêu?”.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật thú vị, “Aline!”, “Maria!”, “Hỡi người tôi yêu!” là những gì có thể được gặp lại trong các bài đọc ngày lễ kính thánh Maria Mađalêna. Tin Mừng cho biết, Maria là người đầu tiên được Chúa Phục Sinh hiện ra, cũng là người tiên phong loan báo sự sống lại của Ngài. Thế nhưng, trước khi thực hiện cuộc hành trình bên ngoài, theo địa lý; Gioan tiết lộ, Maria đã phải trải qua một hành trình nội tâm’ không mấy sáng sủa bên trong cho đến khi nghe gọi tên mình, “Maria!”.

Từ một người bị bảy quỷ ám, vốn được coi như một người tội lỗi, Maria được Chúa Giêsu chữa lành; để từ đó, Maria yêu Ngài hơn hết mọi người, đi theo làm môn đệ Ngài. Tin Mừng ghi nhận Maria có mặt dưới chân thập giá, đang khi các môn đệ khác bỏ Thầy mà chạy, trừ một mình Gioan. Maria đi ra mộ khi trời còn tối mịt, gặp được Thầy nhưng tưởng là người làm vườn; mãi cho đến khi tên cô được gọi, cô mới chợt nhận ra Thầy. Thế nhưng, Maria còn phải rảo qua một ‘hành trình nội tâm’ khác mới có thể hiểu được mối quan hệ mới với Chúa Phục Sinh; để từ đó, cô có thể chạy đi báo tin cho các tông đồ rằng, Chúa đã sống lại! Thật không lạ, phụng vụ Đông phương đã tặng cho Maria một danh hiệu khá kiêu sa, “Tông đồ của các Tông đồ!”.

Trước khi nhận ra Thầy, Maria vẫn ở trong bóng tối của Thứ Sáu Tuần Thánh; không chỉ một Giêsu đã chết mà thi hài Ngài dường như cũng bị đánh cắp! Thất vọng và u buồn của cô thể hiện qua nước mắt. May thay, Maria được dẫn dần ra khỏi sự u minh tâm linh nàykhi ‘Ai đó’ gọi tên cô, “Maria!”; mắt cô mở ra và nhận biết Thầy. Nhưng ngay cả khoảnh khắc tuyệt vời đó, Maria vẫn phải vượt qua một sự thật khác: Thầy mình không còn như trước! Quan hệ của Ngài với Maria đã thay đổi! Phải bắt đầu một ‘hành trình nội tâm’ khác, hành trình của Thánh Thần!

Chỉ khi cởi mở hoàn toàn với mối quan hệ mới mẻ ‘hậu phục sinh’ với Chúa Giêsu, Maria mới có thể cất bước rao truyền sứ điệp; bằng không, ở cửa mộ hôm ấy, chỉ là cãi vã, hờn dỗi… ‘Hành trình nội tâm’ là điều kiện tiên quyết để một người có thể ra đi loan báo Tin Mừng! Với bạn và tôi, hành trình này có thể là một đoạn tuyệt với một bám víu thế tục nào đó, một tính hư nết xấu nào đó; nó còn là một tiến trình dỡ bỏ cái tôi ích kỷ của mỗi người. Nhờ đó, bạn và tôi mới có khả năng nghe được tiếng gọi chính tên của mình! ‘Hành trình nội tâmchuyến đi của cả một đời; một cuộc viễn du không bao giờ hoàn thànhở ‘phía bên này’ của cõi đời đời.

Bài đọc Diễm Ca hôm nay cũng mô tả ‘hành trình nội tâm’ của một người đau khổ đi tìm người yêu, “Tôi tìm kiếm người tôi yêu, nhưng tôi không gặp được chàng”. Nhưng sau đó, niềm vui oà vỡ khi người ấy tìm được người yêu; ‘người ấy’ của Diễm Ca là hình ảnh tiền trưng của Maria, của Hội Thánh và của mỗi người chúng ta trong hành trình tìm gặp Giêsu, Đấng đáng tôn thờ. Thánh Vịnh đáp ca thật ý nghĩa, “Lạy Chúa là Thiên Chúa con, linh hồn con khao khát Ngài!”.

Anh Chị em,

“Maria!”. Tiếng gọi đích danh với âm vực quen thuộc thân thiện từ “Người Làm Vườn” đã làm giật thót trái tim Maria, vì “Chiên Tôi thì nghe tiếng Tôi”. Ngay từ thuở sơ khai, sự chết đã đến với loài người trong một khu vườn; thì nay, sự sống đã trở lại cũng trong một khu vườn! Vui biết bao khi lần hiện ra đầu tiên của Đấng Phục Sinhđã diễn ra theo cách cá nhân’ đến thế! Một Ai đó biết bạn và tôi, nhìn thấy sự đau khổ, thất vọng… và xúc động đến nỗi gọi tên bạn và tôi. Không phải chúng ta đi tìm Chúa, nhưng thật phi thường, Ngài đi tìm chúng ta! Ngài quan tâm đến cuộc sống chúng ta, Ngài muốn nuôi dưỡng nó, và để làm điều này, Ngài gọi chúng ta bằng tên; nhưng trước hết, Ngài mời chúng ta hãy bắt đầu tìm kiếm Ngài với một hành trình nội tâm’ vốn đòi hỏi một sự biến đổi, một sự hoán cải bên trong với sự trợ giúp của Chúa Thánh Thần.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, chớ gì cuộc sống của con liên lỉ là một cuộc tìm kiếm Chúa và thánh ý Ngài; cho con khởi sự với một hành trình nội tâm’ cho dù phải xót xa, nhưng nhất định cần thiết!’”, Amen.

 


Tác giả: Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

542    22-07-2022