Sidebar

Chúa Nhật

04.06.2023

Suy niệm: Ngạc nhiên trước sự bình thường

being-surprised-with-normal-things


PHÚC ÂM: Ga 9, 1-41

 

Khi ấy, Chúa Giêsu đi qua, thấy một người mù từ khi mới sinh. Môn đệ hỏi Người: "Thưa Thầy, ai đã phạm tội, anh này hay cha mẹ anh, khiến anh mù từ khi mới sinh?" Chúa Giêsu đáp: "Không phải anh cũng chẳng phải cha mẹ anh đã phạm tội, nhưng để công việc của Thiên Chúa tỏ ra nơi anh. Bao lâu còn ban ngày, Ta phải làm những việc của Đấng đã sai Ta. Đêm đến không ai có thể làm việc được nữa. Bao lâu Ta còn ở thế gian, Ta là sự sáng thế gian". Nói xong, Người nhổ xuống đất, lấy nước miếng trộn thành bùn, rồi xoa bùn trên mắt người ấy và bảo: "Anh hãy đến hồ Silôê mà rửa" (chữ Silôê có nghĩa là được sai). Anh ta ra đi và rửa, rồi trở lại thì trông thấy được. Những người láng giềng và những kẻ xưa kia từng thấy anh ta ăn xin đều nói: "Đó chẳng phải là người vẫn ngồi ăn xin sao?" Có kẻ nói: "Đúng hắn!" Lại có người bảo: "Không phải, nhưng là một người giống hắn". Còn anh ta thì nói: "Chính tôi đây". Họ hỏi anh: "Làm thế nào mắt anh được sáng?" Anh ta nói: "Người mà thiên hạ gọi là Giêsu đã làm bùn xức mắt tôi và bảo: Ngươi hãy đến hồ Silôê mà rửa. Bấy giờ tôi đi, tôi rửa và tôi trông thấy". Họ lại hỏi: "Ngài ở đâu?" Anh thưa: "Tôi không biết". Họ liền dẫn người trước kia bị mù đến với những người biệt phái, lý do tại Chúa Giêsu hoà bùn và chữa mắt cho anh ta lại nhằm ngày Sabbat. Các người biệt phái cũng hỏi anh ta do đâu được sáng mắt? Anh đáp: "Ngài đã xoa bùn vào mắt tôi, tôi đi rửa và tôi được sáng mắt". Mấy người biệt phái nói: "Người đó không phải bởi Thiên Chúa, vì không giữ ngày Sabbat". Mấy kẻ khác lại rằng: "Làm sao một người tội lỗi lại làm được những phép lạ thể ấy?" Họ bất đồng ý kiến với nhau. Họ liền quay lại hỏi người mù lần nữa: "Còn anh, anh nói gì về người đã mở mắt cho anh?" Anh đáp: "Đó là một tiên tri". Nhưng người Do-thái không muốn tin anh đã mù và đã được khỏi trước khi đòi cha mẹ anh đến. Họ hỏi hai ông bà: "Người này có phải là con hai ông bà mà ông bà bảo bị mù từ khi mới sinh không? Do đâu mà bây giờ nó lại trông thấy?" Cha mẹ y thưa rằng: "Chúng tôi xác nhận đây chính là con chúng tôi, và nó đã bị mù từ khi mới sinh. Nhưng làm sao mà bây giờ nó trông thấy, và ai đã mở mắt cho nó thì chúng tôi không biết. Nó khôn lớn rồi, các ông hãy hỏi nó, nó sẽ tự thưa lấy". Cha mẹ anh ta nói thế bởi sợ người Do-thái, vì người Do-thái đã bàn định trục xuất khỏi hội đường bất cứ ai dám công nhận Chúa Giêsu là Đấng Kitô. Chính vì lý do này mà cha mẹ anh ta nói: "Nó khôn lớn rồi, xin các ông cứ hỏi nó". Lúc ấy người Do-thái lại gọi người trước kia đã mù đến và bảo: "Anh hãy tôn vinh Thiên Chúa! Phần chúng ta, chúng ta biết người đó là một kẻ tội lỗi". Anh ta trả lời: "Nếu đó là một người tội lỗi, tôi không biết; tôi chỉ biết một điều: trước đây tôi mù và bây giờ tôi trông thấy". Họ hỏi anh: "Người đó đã làm gì cho anh? Người đó đã mở mắt anh thế nào?" Anh thưa: "Tôi đã nói và các ông đã nghe, các ông còn muốn nghe gì nữa? Hay là các ông cũng muốn làm môn đệ Ngài chăng?" Họ liền nguyền rủa anh ta và bảo: "Mày hãy làm môn đệ của người đó đi, còn chúng ta, chúng ta là môn đệ của Môsê. Chúng ta biết Thiên Chúa đã nói với Môsê, còn người đó chúng ta không biết bởi đâu mà đến". Anh đáp: "Đó mới thật là điều lạ: người đó đã mở mắt cho tôi, thế mà các ông không biết người đó bởi đâu. Nhưng chúng ta biết rằng Thiên Chúa không nghe lời những kẻ tội lỗi, mà hễ ai kính sợ Thiên Chúa và làm theo ý Chúa, thì kẻ đó mới được Chúa nghe lời. Xưa nay chưa từng nghe nói có ai đã mở mắt người mù từ khi mới sinh. Nếu người đó không bởi Thiên Chúa thì đã không làm được gì". Họ bảo anh ta: "Mày sinh ra trong tội mà mày dám dạy chúng ta ư?" Rồi họ đuổi anh ta ra ngoài. Chúa Giêsu hay tin họ đuổi anh ta ra ngoài, nên khi gặp anh, Người liền bảo: "Anh có tin Con Thiên Chúa không?" Anh thưa: "Thưa Ngài, nhưng Người là ai để tôi tin Người?" Chúa Giêsu đáp: "Anh đang nhìn thấy Người và chính Người đang nói với anh". Anh ta liền nói: "Lạy Ngài, tôi tin", và anh ta sấp mình thờ lạy Người. Chúa Giêsu liền nói: "Chính vì để luận xét mà Ta đã đến thế gian hầu những kẻ không xem thấy, thì được xem thấy, và những kẻ xem thấy, sẽ trở nên mù". Những người biệt phái có mặt ở đó liền nói với Người: "Thế ra chúng tôi mù cả ư?" Chúa Giêsu đáp: "Nếu các ngươi mù, thì các ngươi đã không mắc tội; nhưng các ngươi nói 'Chúng tôi xem thấy', nên tội các ngươi vẫn còn".   

 

SUY NIỆM
NGẠC NHIÊN TRƯỚC SỰ BÌNH THƯỜNG

“Lạy Ngài, tôi tin!”.

Vào một đêm có hiện tượng nguyệt thực toàn phần, ai nấy đều bàn tán về nó. Nhiều người đứng ngoài sân, chờ đợi nhiều tiếng đồng hồ để cuối cùng, họ được nhìn ngắm nó trong một vài phút. Có người tự hỏi, tại sao người ta lại quá chú ý đến sự ‘biến mất’ của mặt trăng mà không chú ý đến sự ‘xuất hiện’ của nó? Và người ấy nhớ đến câu nói của triết gia Waldo Emerson, “Người dốt ngạc nhiên trước sự bất thường; người khôn ngạc nhiên trước sự bình thường!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay mời gọi chúng ta hãy là những người người khôn, biết ‘ngạc nhiên trước sự bình thường’; đồng thời, mở rộng tâm hồn, hầu ánh sáng Chúa có thể rọi chiếu trong ngoài con người mình. Nhờ đó, chúng ta thấy được tình yêu của Thiên Chúa đối với chính mình; thấy được con người tội lỗi yếu hèn của bản thân; cũng như thấy được tha nhân, những anh chị em rất đáng xót thương.

Đôi khi bạn có thể thấy rất nhiều điều chỉ bằng một cái nhìn; nhưng buồn thay, gần như mọi chuyện lại thường trái ngược! Chúng ta nhìn rất nhiều mà dường như chẳng thực sự thấy bao nhiêu. Bởi lẽ, con người thường chỉ nhìn vẻ bên ngoài, đang khi Thiên Chúa thường nhìn bên trong. Bài đọc Samuel hôm nay tiết lộ điều đó, “Ta không xem xét theo kiểu của con người, vì chưng con người nhìn xem bên ngoài, còn Thiên Chúa thì nhìn xem tâm hồn”.

Như vậy, việc ‘thấy’ có nhiều ý nghĩa hơn việc có ‘một thị lực tốt’. Đôi mắt có thể mở rộng nhưng có thể chỉ thấy rất ít. Cho nên, điều quan trọng là phải thấy nơi những phép lạ khác nhau của Chúa Giêsu, luôn có một cái gì đó cao hơn sự chữa lành thể xác. Ngài chữa lành con người cách thâm sâu hơn. Và điều này gần như rất rõ ràng khi Ngài chữa người mù trong Tin Mừng hôm nay. Ngài cho anh không chỉ cái nhìn thể lý, nhưng mở mắt anh, để anh có thể nhìn sâu hơn, có thể nhận biết Ngài, “Lạy Ngài, tôi tin!”. Tôi tin Ngài, Đấng đã từng nói, “Tôi là ánh sáng thế gian!”.

Thật quan trọng để chuyển vần đôi mắt từ việc nhìn qua những gì quen thuộc đến việc nhìn với sự kinh ngạc kỳ vĩ; bí mật cuộc đời là học biết nhìn vào những gì quen thuộc cho đến khi chúng lại trở thành không quen thuộc. Chúng ta mở đôi mắt hướng đến chiều sâu khi mở lòng mình ra với ngạc nhiên. Từ đó, chuyển vần từ tư thế tự vệ đến tư thế vun đắp; từ cái nhìn ghen tỵ đến cái nhìn ngưỡng mộ; từ cái nhìn chua cay đến hiền lành và xót thương; từ ảo tưởng và ái kỷ đến cảm kích và cầu nguyện; từ cái nhìn tính toán qua chiêm ngắm mến yêu; từ cái nhìn giận dữ đến cái nhìn thứ tha; từ cái nhìn vọng dục và thèm khát đến cái nhìn biết ơn và thống hối.

Anh Chị em,

“Lạy Ngài, tôi tin!”. Câu chuyện Tin Mừng Chúa Giêsu mở mắt người mù hôm nay có giá trị biểu tượng tuyệt vời cho cuộc sống chúng ta; bởi lẽ, bạn và tôi đều thấy mình trong tình trạng tương tự của người mù này. Đức Phanxicô nói, “Chúa Giêsu là Ánh Sáng đang chăm nhìn chúng ta, Ngài chữa lành chúng ta, chính Ánh Sáng ban sự sống dịu dàng ấy mời gọi chúng ta bước ra khỏi sự mù tối của mình. Sự gần gũi của Ngài khiến chúng ta thấy thâm sâu hơn rằng, ở xa Ngài thì có một cái gì đó quan trọng còn thiếu vắng hơn trong đời sống. Sự hiện diện của Ngài khiến chúng ta cảm thấy cần đến ơn cứu độ, cần đến sự sống và điều này bắt đầu chữa lành con tim chúng ta. Và khi mong muốn được chữa lành trở nên mãnh liệt, nó dẫn chúng ta đến sự cầu nguyện và ước ao được chữa lành hơn. Từ đó, chúng ta ‘ngạc nhiên trước sự bình thường’; và cuối cùng, kiên vững tuyên xưng niềm tin vào Ngài như anh mù tuyên xưng, ‘Lạy Ngài, tôi tin!’”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con ngồi lì, nhưng đứng dậy, tìm lại giá trị tinh thần, phẩm giá của mình như những con trai con gái đáng yêu có thể nhìn thấy Cha nó; nó được thứ tha và tái sinh!”, Amen.

 


Tác giả: Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

117