![]() |
PHÚC ÂM: Lc 20, 27-38
Khi ấy, có mấy người thuộc phái Sađốc, là những người chối không tin có sự sống lại, đến gần Chúa Giêsu hỏi Người rằng: "Thưa Thầy, Môsê đã viết cho chúng tôi: Nếu ai có một người anh cưới vợ, rồi chết đi mà không có con, thì người em phải cưới người vợ goá đó, để cho anh mình có kẻ nối giòng. Vậy có bảy anh em: người thứ nhất cưới vợ rồi chết mà không có con. Người kế tiếp cưới vợ goá đó, rồi cũng chết không con. Người thứ ba cũng cưới người vợ goá đó. Và tất cả bảy người đều cưới như vậy và đều chết mà không để lại người con nào; sau cùng người thiếu phụ đó cũng chết. Vậy đến ngày sống lại, người đàn bà đó sẽ là vợ ai trong các người ấy? vì tất cả bảy người đều lấy người ấy làm vợ". Chúa Giêsu trả lời họ rằng: "Con cái đời này cưới vợ, lấy chồng, song những ai sẽ xét đáng được dự phần đời sau và được sống lại từ cõi chết, thì sẽ không cưới vợ lấy chồng. Họ sẽ không thể chết nữa: vì họ giống như thiên thần. Họ là con cái Thiên Chúa: vì họ là con cái của sự sống lại. Về vấn đề kẻ chết sống lại, thì Môsê đã cho biết điều ấy trong đoạn nói về Bụi gai, khi ông gọi Chúa là Thiên Chúa Abraham, Thiên Chúa Isaac, và Thiên Chúa Giacóp. Nhưng Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, mà là của kẻ sống. Vì mọi người đều sống cho Chúa".
SUY NIỆM
THẢ MÌNH VÀO TRONG CUNG LÒNG CỦA THIÊN CHÚA
“Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Ngài, tất cả đều đang sống”.
Tim Hansel kể, “Một ngày nọ, tôi và con trai, Zac, đi núi; nó leo ở một số vách đá. Bỗng một giọng nói từ phía trên tôi hét lên, “Này ba! Bắt lấy con!”. Tôi quay lại và thấy Zac vui mừng nhảy khỏi một tảng đá và đâm thẳng vào tôi. Tôi trở thành một diễn viên xiếc ngay lập tức, và bắt lấy nó. Cả hai đều ngã. Trong một khoảnh khắc, tôi hầu như không thể nói chuyện. Khi tìm được giọng nói của mình, tôi thở hổn hển trong bực tức, “Zac! Con có thể nói cho ba lý do con đã làm như vậy không?”. Với sự điềm tĩnh đáng kể, nó nói, “Chắc chắn rồi… vì ba là ba của con!””.
Kính thưa Anh Chị em,
Thật bất ngờ khi Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay cũng nói với chúng ta về sự nhảy bổ về phía Thiên Chúa mà Chúa Giêsu mời gọi mỗi người hãy làm. Thật an ủi, Ngài nói đến sự sống lại của chính chúng ta, “Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng của kẻ sống”. Vì sao? “Vì đối với Ngài, tất cả đều đang sống”. Quả thế, dầu đã chết, con người vẫn tồn tại trước Thiên Chúa. Để có thể hiểu hết chân lý và giá trị điều Chúa Giêsu nói, Karl Rahner đề nghị chúng ta ‘thả mình vào trong cung lòng của Thiên Chúa’ một cách vô điều kiện! Buông mình cho lòng thương xót của Ngài, chúng ta mới hiểu hết hạnh phúc khi thuộc về Ngài.
Đi theo Chúa Giêsu, niềm tin phục sinh của chúng ta được đính, được móc tận chóp cùng trên chính bản tính hằng sống của Thiên Chúa; và vì Ngài hằng sống, đời đời, nên tình yêu của Ngài cũng đời đời như Ngài! Hơn thế nữa, Đức Kitô, Đấng Cứu Độ chúng ta đã phục sinh; nhờ đó, sự sống mai ngày của chúng ta được định hình. Vì thế, chính tình yêu miên viễn của Thiên Chúa hằng sống sẽ làm cho chúng ta được sống lại và sống mãi, cho dù phải chết. Ngài yêu chúng ta, đang yêu và sẽ yêu chúng ta mãi mãi! Từ đó chúng ta hiểu được những gì Chúa Giêsu nói một cách mạnh mẽ và thuyết phục như hôm nay; vì đối với Ngài, tất cả đều đang sống”. Như vậy, “Ai yêu thương như Chúa yêu thương, có thể nói, người ấy không chết!”. Với ước mong táo bạo đó cho các tín hữu Thessalônica, Phaolô trong bài đọc hai hôm nay đã cầu xin Chúa cho tín hữu của mình được vững mạnh để sống và làm những gì tốt lành.
Thật thú vị, nếu người Sađuccêô không tin sự sống lại, đưa ra một kịch bản lố bịch để bắt bẻ Chúa Giêsu về một người vợ có đến bảy người chồng, và hỏi Ngài, sau này khi sống lại cô sẽ là vợ của ai; thì sách Macabê hôm nay lại kể lại tấm gương anh dũng của bảy anh em có cùng một bà mẹ dám chết để bảo vệ lề luật cha ông. Thử hỏi, nếu không dám ‘thả mình vào trong cung lòng của Thiên Chúa’ làm sao họ dám tỏ ra anh hùng một cách hào hiệp đến thế.
Anh Chị em,
“Với Ngài, tất cả đều đang sống”. Hiểu được ý nghĩa của chân lý này, chúng ta được an ủi biết bao. Bởi lẽ, một khi đã hiện hữu trên mặt đất này, chúng ta không bao giờ biến mất trước mặt Thiên Chúa; nói cách khác chúng ta đang sống trước thánh nhan Ngài cho dầu chúng ta đã chết. Chúng ta là con cái của sự phục sinh! Vinh dự lớn lao ấy đang dành cho chúng ta. Vậy còn ngần ngại gì mà chúng ta chưa ‘thả mình vào trong cung lòng của Thiên Chúa?’. Ước gì Lời Chúa lọt tai chúng ta, nhưng để lẽ thật của lời ấy ngấm vào trái tim chúng ta và thâm nhập vào mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta, có lẽ phải mất cả đời! Dẫu vậy, mỗi ngày chúng ta hãy cứ liều lĩnh ‘thả mình vào trong cung lòng của Thiên Chúa’, chúng ta sẽ hiểu Ngài hơn.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, tạ ơn Chúa đã cho con biết, thân xác hay chết của con được đính, được móc tận chính bản tính hằng sống của Chúa. Xin cho con biết quý trọng sự sống từng ngày Chúa ban và hân hoan ‘thả mình vào trong cung lòng của Chúa!’”, Amen.
Tác giả: Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
158