Sidebar

Thứ Sáu
17.05.2024

Thứ Sáu Tuần IV TN: Chúa vào nhà thờ

jesus-the-light
PHÚC ÂM Lc 2, 22 - 40

Khi đã đủ thời gian, đến ngày các ngài phải được thanh tẩy theo luật Mô-sê, bà Ma-ri-a và ông Giu-se đem con lên Giê-ru-sa-lem, để tiến dâng cho Chúa, như đã chép trong Luật Chúa rằng: “Mọi con trai đầu lòng phải được thánh hiến, dành riêng cho Chúa”. Ông bà cũng lên để dâng của lễ theo Luật Chúa truyền, là một đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non. Hồi ấy ở Giê-ru-sa-lem, có một người tên là Si-mê-ôn. Ông là người công chính và sùng đạo, ông những mong chờ niềm an ủi của Ít-ra-en, và Thánh Thần hằng ngự trên ông. Ông đã được Thánh Thần linh báo là ông sẽ không thấy cái chết trước khi được thấy Đấng Ki-tô của Đức Chúa. Được Thần Khí thúc đẩy, ông lên Đền Thờ. Vào lúc cha mẹ Hài Nhi Giê-su đem con tới để làm điều người ta quen làm theo luật dạy, thì ông ẵm lấy Hài Nhi trên tay, và chúc tụng Thiên Chúa rằng:

“Muôn lạy Chúa, giờ đây
theo lời Ngài đã hứa,
xin để tôi tớ này được an bình ra đi.
Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ
Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài.”

Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những điều người ta nói về Người. Ông Si-mê-ôn chúc phúc cho hai ông bà, và nói với bà Ma-ri-a, mẹ của Hài Nhi: “Cháu bé này được đặt làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu bị người đời chống báng. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà. Như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra.”

Lại cũng có một nữ ngôn sứ là bà An-na, con ông Pơ-nu-ên, thuộc chi tộc A-se. Bà đã nhiều tuổi lắm. Từ khi xuất giá, bà đã sống với chồng được bảy năm, rồi ở goá, đến nay đã tám mươi tư tuổi. Bà không rời bỏ Đền Thờ, những ăn chay cầu nguyện, đêm ngày thờ phượng Thiên Chúa. Cũng vào lúc ấy, bà tiến lại gần, cảm tạ Thiên Chúa, và nói về Hài Nhi cho hết thảy những ai đang mong chờ ngày Thiên Chúa cứu chuộc Giê-ru-sa-lem.

Khi hai ông bà đã hoàn tất mọi việc như Luật Chúa truyền, thì trở về thành của mình là Na-da-rét, miền Ga-li-lê. Còn Hài Nhi ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa.

SUY NIỆM

CHÚA VÀO NHÀ THỜ

“Cha mẹ Chúa Giêsu đem Người lên Giêrusalem để hiến dâng cho Chúa”.

Kính thưa Anh Chị em,

Sẽ khá bất ngờ khi lễ Dâng Chúa Vào Đền Thánh hay ‘Chúa vào nhà thờ’ được ví như chiếc kính vạn hoa với những tên gọi, những ý nghĩa và những truyền thống khác biệt chồng ghép lên nhau tựa hồ những mảnh hoa muôn màu nhảy múa trong kính vạn hoa.

Với mỗi vòng xoay, kính tỏ hiện vẻ đẹp sâu sắc này đến vẻ đẹp sâu sắc khác. Xoay nhẹ vòng đầu tiên, lễ Thanh Tẩy Của Đức Mẹ; xoay tiếp, lễ Chúa Tỏ Mình, lễ Hiển Linh của anh em Đông Phương; và xoay nữa, lễ Nến, Chúa Giêsu là ánh sáng xua tan bóng tối.

Đằng sau tất cả những tên gọi giàu ý nghĩa ấy, Luca coi biến cố ‘Chúa vào nhà thờ’ là việc chu toàn luật của Maria sau bốn mươi ngày sinh con. Chúa Giêsu sẽ vào đó lần nữa khi còn là một cậu bé và về sau, trưởng thành, Ngài vẫn vào đó. Ngài còn coi thân xác mình như một đền thờ sẽ được dựng lại trong ba ngày. Như thế, từ ấu thời cho đến cuối đời, cuộc sống Chúa Giêsu là sự tự hiến liên lỉ cho Chúa Cha. Cha mẹ Ngài không mang con lên núi, xuống biển hay tìm một khu rừng huyền hoặc, nhưng trong đền thờ, nơi Thiên Chúa ngự. Để từ đây, Thiên Chúa không chỉ ở trong đền thờ nhưng còn ở trong Con Một.

Giêrusalem tráng lệ, nơi Chúa Giêsu vào lần đầu đã bị thiêu huỷ năm 70. Đền thờ trần gian bị hủy, nhưng Đền Thờ Thân Mình Ngài sẽ tồn tại muôn đời. Kitô giáo chưa bao giờ có một nơi thiêng thánh so với đền thờ của người Do Thái hay Kaaba của người Hồi ở Mecca. Đức tin Kitô giáo có tính lịch sử và phạm vi toàn cầu; nó không được phép gieo trồng ở một nền văn hoá hay chỉ ở một địa điểm. Nó được định sẵn cho mọi nền văn hoá thuộc mọi thời đại. Mỗi nhà thờ Công giáo, với Thánh Thể, đã có đầy đủ những mầu nhiệm sâu xa nhất của niềm tin. Không cần hành hương đến Rôma hoặc Giêrusalem một lần trong đời, chúng ta ‘hành hương’ đến nhà thờ giáo xứ ít nữa mỗi tuần một lần để dự Lễ.

Giáo Hoàng không sống ở Giêrusalem, chiếc nôi của đức tin; Phêrô không nhất thiết phải ở lại đó mới thể hiện lòng trung thành với Thầy. Chúa Kitô ở đâu, Giáo Hội ở đó. Vì thế, lễ ‘Chúa vào nhà thờ’ nhắc chúng ta tìm Chúa Giêsu trong nhà thờ giáo xứ mình. Charles Swindoll nhận định, “Sự bận rộn ức hiếp các mối tương quan. Nó nuôi sống cái tôi nhưng bỏ đói con người bên trong; lấp đầy lịch, nhưng phá vỡ một gia đình; vun trồng một chương trình vốn cày xới các ưu tiên. Nhiều nhà thờ tự hào về chương trình dày đặc, ‘Một điều gì đó mỗi tối cho mọi người’. Xấu hổ! Việc tập hợp với mục đích tốt có thể tạo bầu khí mà nó được thiết kế ‘để hạn chế’ việc yêu mến và ước ao gặp gỡ Đấng ngự trong nhà thờ, ngự trong lòng người đến nhà thờ, và cả trong lòng những người ở ngoài nhà thờ!”.

Anh Chị em,

Swindoll có lý! Lễ ‘Chúa vào nhà thờ’ nhắc chúng ta rằng, Chúa Giêsu đang ở đó, ước ao chúng ta tiếp nhận Ngài; ra khỏi nhà thờ, chúng ta tiếp tục đón Ngài, yêu mến Ngài trong anh chị em mình. ‘Chúa vào nhà thờ’ còn nói rằng, chúng ta là ‘Đền Thờ sống động và di động’ của Ngài. Mỗi ngày, Ngài đến trong chúng ta để chúng ta ngày càng nên giống ‘Giêsu hơn’; ‘thêm chất Chúa, bớt chất người’. Qua chúng ta, Ngài ở giữa dân Ngài, gặp gỡ họ; và qua chúng ta, Giêsu, “Ánh Rạng Ngời Chân lý” xua tan bóng tối, soi tỏ trần gian.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ước gì, con là chiếc ‘kính vạn hoa Giêsu’, nơi anh chị em con có thể nhìn thấy muôn vẻ lộng lẫy và huyền nhiệm của Chúa!”, Amen.

Tác giả: Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

87    02-02-2024