Sidebar

Thứ Sáu
26.04.2024

Vài cảm nhận về đại dịch Covid

1123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117
Thế giới hôm nay đang đối diện với bao biến động về sức khỏe, kinh tế do đại dịch Covid gây ra. Riêng tại Việt Nam số người bị lây nhiễm ngày càng tăng kèm theo đó là số người tử vong cũng tăng. Những người còn khỏe mạnh thì bị giãn cách nhiều ngày, người lao động thất nghiệp. Một bức tranh ảm đạm màu tối đang bao trùm trên đất nước.

Trước một toàn cảnh u ám như thế thì xuất hiện những đóm sáng từ những tấm lòng bác ái, từ thiện đã quảng đại biết sẻ chia, trao gửi yêu thương bằng những việc làm cụ thể, như : chợ  rau 0₫, những cây ATM gạo miễn phí, siêu thị 0₫.

Điều không thể quên kế tiếp, đó là những tấm lòng vàng của đội ngũ nhân viên y tế. Với trái tim y đức đã bước vào một trận tuyến thật sự nguy hiểm mà báo chí gọi là tuyến đầu vì mức độ bị lây nhiễm rất cao. Họ vất vả ngày đêm. Nhưng điều đó không ngăn cản lòng nhiệt huyết, sự quyết tâm của họ với công việc mà họ đã chọn. Các bệnh nhân trong tình trạng bất động. Con Covid quái ác hành hạ họ khổ sở. Họ thoi thóp trong từng hơi thở mà không người thân bên cạnh. Họ giao phó mạng sống cho bác sĩ y tá. Niềm vui của đội ngũ phục vụ bệnh nhân là mong sao bệnh nhân được phục hồi. Và ngược lại, nếu một bệnh nhân không qua khỏi thì nó là nỗi buồn mang theo sự day dứt của người thầy thuốc. Họ là những anh hùng âm thầm đã thực hiện những nghĩa cử tuyệt vời nơi tuyến đầu. Xin nghiêng mình kính phục!

Một thành phần khác, nếu không nói tới sẽ là điều vô cùng thiếu sót, là những tình nguyện viên nói chung và cách riêng là các linh mục tu sĩ. Họ lên đường đáp lại lời mời gọi của vị chủ chăn. Họ hăng hái can đảm xông ra “chiến trận” để cố xoa dịu và chia sẻ phần nào những đau đớn của những bệnh nhân Covid.

Cho dù các tu sĩ không chuyên môn về y tế, lại tiếp xúc hằng ngày với F0, là con người họ cũng lắng lo và hãi sợ trước bao mối hiểm nguy lây lan đang chờ đợi họ trong những tháng ngày phục vụ. Điều gì đã thúc đẩy họ can đảm dấn thân như thế? Thưa chính tình yêu và lòng tín thác vào Thiên Chúa, Đấng mà họ đã chọn làm lý tưởng và lẽ sống cho cuộc đời mình. Điều đó làm nên sức mạnh và hành trang giúp các tu sĩ hăng hái lên đường mà lòng không vấn vương. Xin chân thành nể phục!

Theo chia sẻ của các tu sĩ, công việc hằng ngày của Nhóm phục vụ ở Trung Tâm Cấp cứu và Hồi sức Thủ Đức, là giúp vệ sinh cho những bệnh nhân ở dạng nặng. Anh chị phục vụ trong âm thầm; thế nhưng trong chính cung cách phục vụ cách tận tâm tận tình đã gây ngạc nhiên cho các điều dưỡng, bác sĩ trong cùng ê-kíp. Nghe chia sẻ của vài thiện nguyện viên thì khi họ phục vụ qua việc lo cho những bệnh nhân đó, thì họ cảm thấy rằng mình đang phục vụ cho chính Chúa Kitô. Chính ý nghĩ đó khiến họ phục vụ hết tình với lòng yêu mến trào dâng trong họ.

Những bệnh nhân Covid hoàn toàn cô độc trong bệnh viện không một người thân. Có người không nói được lời nào từ lúc nhập viện đến khi họ không may ra đi, vì miệng ngậm đầy những dây ống. Nếu còn tỉnh táo thì có thể phản ứng qua những giọt nước mắt lăn dài trên má! Như vậy, họ không nói nhưng không có nghĩa là không nghe và thôi cảm xúc. Vì thế sự chăm sóc nhẹ nhàng với cả trái tim chắc hẳn cũng làm cho người bệnh nhân phần nào được an ủi. Đó chính là công việc của các tình nguyện viên tu sĩ Công giáo.

Đi hết cuộc đời ta còn lại gì? Trong cơn dịch bệnh nầy ta nhận thấy con Covid này chẳng chừa một ai. Nó xâm nhập đủ mọi thành phần trong xã hội, những người tài giỏi, địa vị, nghèo khó..... khi đã bị lây nhiễm tất cả đều như nhau. Tất cả đều quay về con số 0. Sự cô đơn sợ hãi không có người thân bên cạnh, hết cuộc đời tìm kiếm bao mối tương quan hoặc kiếm tìm danh vọng, một chỗ đứng trong xã hội… giờ chỉ một mình đối diện với cái chết cận kề thật là xót xa. Ngẫm nghĩ cuộc đời sao mong manh dễ vỡ quá đỗi! Những tháng ngày giãn cách phong tỏa để suy ngẫm những điều mong manh đó.

Đi hết cuộc đời ta còn lại gì? Xin thắp nén nhang và những lời cầu cho những người ra đi mãi mãi không trở về đoàn tụ với người thân nơi gia đình...!! 

Không quên dâng lời nguyện cầu cho tất cả các chiến sĩ ở tuyến đầu: các y bác sĩ, thiện nguyện viên. Mong sao lửa tình yêu, lòng nhiệt thành, sự can đảm nơi họ không hề bị dập tắt để các bệnh nhân sớm được trở về gia đình và nếu phải ra đi họ cũng tìm được sự an ủi.

Cũng không quên nguyện cầu cho những bệnh nhân đang hằng giây hằng phút chống chọi với cơn bệnh quái ác để giành lại sự sống. Cầu cho họ sớm bình phục để được đoàn tụ với gia đình.

Caritas Vĩnh Long

767    31-08-2021