Sidebar

Thứ Hai
29.04.2024

Ơn gọi của Jorge Mario Bergoglio

 

 

Ơn gọi của Jorge Mario Bergoglio bắt đầu bằng một tiếng gọi nhanh như chớp và có thể biết được ngày giờ chính xác. Dù khi nào cũng có người nói, ồ, ơn gọi của cha có thể thấy trước được, nhưng chúng ta phải để chính đương sự nói về ơn gọi này như một biến cố đổi đời. Một cái gì đột nhập bất ngờ ở một thời khắc cố định. Một Thiên Chúa đến tìm đương sự trước khi đương sự đi tìm Ngài.

Vị giáo hoàng tương lai lúc đó mới 17 tuổi và đang chuẩn bị ngày “Sinh Viên,” một ngày lễ đầu mùa xuân, ở Nam bán cầu là ngày 21 tháng 9. Vào thời đó, Jorge Mario đang để ý đến một cô gái trẻ trong Thanh Sinh Công. “Đúng, tôi có một nhóm bạn đi nhảy với nhau. Rồi tôi khám phá ơn gọi,” Bergoglio kể trong quyển sách El Jesuita (Tôi tin tưởng ở con người).

Ngày 21 tháng 9, cha và các bạn dự trù đi về nhà quê chơi. Trước khi đến nơi hẹn với các bạn và cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, cha đến nhà thờ San José ở Flores. Ở đó cha gặp một linh mục có một chiều sâu tâm linh lạ lùng. Chàng thanh niên trẻ xin xưng tội. Trong lúc xưng tội, Jorge Mario “khám phá” ra ơn gọi của mình, cha nhận ra mình được gọi. Cuộc sống của cha vừa được đổi. Đến mức cha quyết định không ra ga, nơi hẹn với các bạn. Cha thích về nhà, vì trong sâu thẳm tâm hồn, cha muốn làm linh mục.

“Trong lần xưng tội đó, tâm hồn tôi gợi lên một lòng hiếu kỳ, tôi không biết như thế nào, nhưng nó đã làm thay đổi cuộc đời của tôi. Tôi muốn nói là chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, tôi không dè,” cha kể cho hai ký giả Rubin và Ambrogetti như vậy. “Một cuộc gặp gỡ ngạc nhiên, sững sờ. Tôi hiểu có ai chờ tôi. Đó là trải nghiệm tôn giáo: sững sờ khi đứng trước một người đang chờ bạn. Từ đó, đối với tôi, Chúa là người “tìm  tôi trước.” Tôi tìm Người, nhưng Người cũng tìm tôi. Tôi mong muốn thấy Người, nhưng chính Người “làm bước trước” với tôi.

Jorge Bergoglio nói thêm một điểm khác, một điểm trở nên trọng tâm cuộc đời mục vụ linh mục, giám mục và bây giờ là giáo hoàng. Đó không phải “sững sờ khi gặp gỡ” đã khơi dậy ơn gọi mà qua cách Chúa gọi, với tấm lòng thương xót tôi.

Cô em của tân giáo hoàng kể, vào thời đó Jorge sắp ngõ lời với một cô gái. “Đúng vậy, lúc đó có vẽ như sắp đính hôn. Chính anh kể cho tôi nghe, nhưng không bao giờ anh nói tên cô gái. Cô ở trong nhóm bạn đi dã ngoại với anh. Vào ngày 21 tháng 9, anh muốn ngõ lời với cô. Nhưng nếu tôi tiếp tục kể chuyện này, anh sẽ… dứt phép thông công tôi!” Thay vì đi chơi với các bạn để ngõ lời thì anh đi nhà thờ và anh đã hiểu con đường của mình – hay đúng hơn, con đường mà Người Nào Đó đã chỉ định cho anh là một con đường khác.

Phanxicô, Giáo hoàng của người nghèo, chương 5, Andrea Tornielli, Nguyễn Tùng Lâm dịch

570    13-03-2018