Sidebar

Thứ Sáu
26.04.2024

Thánh Giá - Chiếc Cầu Kỳ Lạ.

Thánh Giá - Chiếc Cầu Kỳ Lạ

Câu chuyện được kể: Một hôm Chúa làm một lô thập giá, cây nào cũng to lớn nặng nề. Chúa nói với đoàn người đang theo Chúa: "Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo." (Lc 9, 23), leo qua được ngọn đồi này để sang bên kia đồi, rồi tiếp theo vượt qua con suối nhỏ là bước ngay vào ranh giới của thiên đàng.

Mọi người hớn hở ùa đến để chọn lựa, nhưng cây nào cũng nặng trĩu, cồng kềnh mà lại phải leo qua một ngọn đồi cheo leo, khấp khểnh thật là khó khăn mệt nhọc. Nhưng muốn theo Thầy để vào thiên đàng, họ nghĩ rằng: phải có sự khó khăn, mệt nhọc, nặng nề thi mới đáng giá chứ, nên mỗi người nhặt một cây gắng sức vác leo, không ai phàn nàn, chỉ mong đủ sức để tiếp tục vác theo Thầy đến cùng.

Riêng có một chàng trai trông khôi ngô, tuấn tú, lanh lợi, anh tự nhủ thầm: lớn nhỏ cũng là cây thập giá, đâu cần phải để to nặng khó vác, ta có thể cắt bớt cho nhỏ, để dễ dàng mang. Vì vậy anh đã lặng lẽ đo rồi cắt bớt đi thật đều đặn và trông có vẻ xinh xắn, nhẹ nhõm, có thể cầm tay và sử dụng như một cái gậy khi gặp những chỗ khập khing, nguy hiểm, hoặc dùng nó chống giúp leo lên. Thế là anh lon ton leo lên đồi một cách nhanh nhẹn.

Mặt trời vừa mới đứng bóng, anh đã bỏ xa mọi người và vượt khỏi đỉnh đồi rồi lần xuống chân đồi một cách lẹ làng. Lúc tới chân đồi, nhìn sang bên đối diện, anh thấy một suối nước ngăn cách giữa ngọn đồi với môt cánh đồng bao la bát ngát, cây cối xanh tươi, chim hót líu lo, trăm hoa đua nở thật là xinh đẹp, hệt như mùa xuân mới khởi đầu! Tâm hồn anh lâng lâng mừng rỡ nhớ đến lời Chúa nói lúc ban mai. Chợt nhìn thấy một tấm bảng nhỏ cắm bên chân đồi, anh liền tiến ra xem thì thấy hàng chữ: "Vượt qua suối này là bước vào ranh giới Thiên Quốc." Anh hớn hở vui mừng vì quả đúng như lời Thầy nói, liền tiến ra bờ suối để tìm lối qua. Suối bề ngang tuy hẹp, nước trong veo nhưng không nhìn thấy đáy. Dòng nước chảy mạnh như thác đổ thật nguy hiểm. Nếu lội qua chắc chắn sẽ bị nước cuốn đi. Vì lượng sức mình khó có thể chống lại nổi, anh đành ngồi suy nghĩ và chờ đợi toán người đến sau, xem ai có sáng kiến để vượt qua suối vào Thiên Quốc không? Ngồi chờ mãi đến khi mặt trời gần khuất sau đồi, màn đêm bắt đầu che phủ không gian…, đang phân vân lo lắng, thì đoàn người đi sau cũng tới, họ mệt đừ ngồi phệt xuống chân đồi để nghỉ xả hơi.

Anh đứng lên, tiến đến trước mọi người, thuật lại những gì anh đã thấy và nói: "Thiên Đàng ở ngay bên kia bờ suối trước mặt, tôi đã đi thăm dò tất cả rồi, chúng ta chỉ cần băng qua con suối này là tới nơi như lời Thầy nói. Nhưng tuyệt nhiên, tôi không tìm thấy cầu để đi qua. Vậy ai trong chúng ta có sáng kiến gì đưa ra để bàn luận hầu tìm cách vượt qua không nào?”

Chờ mãi chưa ai nghĩ ra kế để vượt qua, ngay khi đó, một cụ già đang chiêm ngưỡng cây thập giá mà cụ vác từ sáng đến giờ và thì thầm cầu nguyện, bỗng dưng cụ mừng rỡ vì thấy dưới chân thập giá có một hàng chữ nhỏ: "Hãy dùng THẬP GIÁ này làm CẦU bắc ngang suối mà vào THIÊN ĐÀNG, nhưng mỗi cây chỉ có thể dùng cho cá nhân người vác nó thôi!” Cụ reo vang và thông báo cho mọi người biết

Thế là tất cả ồ ạt vác thập giá của mình ra làm cầu đi qua suối, và mừng rỡ tiến vào Thiên Đàng. Sau cùng chỉ còn lại anh chàng thông minh ban sáng đã cắt ngắn cây thập giá của mình Anh ngồi ủ rũ, buồn rầu và hối hận vì đã trót dại làm một việc theo trí khôn thiển cận của mình. Giờ đây dưới chân đồi vắng vẻ cô đơn, chỉ còn tiếng suối reo hòa lẫn với những tiếng rên ảo não của côn trùng trong đêm tối âm u...!

770    27-03-2019