Sidebar

Thứ Bảy
18.05.2024

Tưởng nhớ Kathleen Dowling Singh

 

Kathleen Dowling Singh làm việc ở một nhà chăm sóc, đồng thời là một chuyên gia trị liệu tâm lý, bà cũng là một ngòi bút thiêng liêng rất sâu sắc.
Bà có tiếng và được kính nể trong giới tác giả và giảng dạy về linh đạo, nhờ ba quyển sách chính là: Ơn Sống, Ơn Già, và Ơn Chết (The Grace in Living; The Grace in Aging, The Grace in Dying). Điều thú vị là, bà viết bộ ba tác phẩm này theo thứ tự đảo ngược, bắt đầu từ chết, cho đến già, và cuối cùng là suy tư về sự sống. Và bà làm thế là bởi những thấu suốt của bà rút ra từ kinh nghiệm làm việc trong nhà chăm sóc, lo cho các bệnh nhân bị bệnh nan y. Đồng hành và chứng kiến những người hấp hối dạy cho bà nhiều điều về ý nghĩa của tuổi già, và cuối cùng là ý nghĩa của cuộc sống. Những quyển sách của bà cố gắng nêu bật ân sủng sâu sắc trong mỗi giai đoạn sống của chúng ta.

Tôi muốn nêu bật đặc biệt những thấu suốt của bà trong quyển sách đầu tay: Ơn Chết. Ngoài Kinh thánh và một số nhà thần nghiệm kinh điển, tôi chưa thấy ai có nhận thức thiêng liêng sâu sắc như Singh, về ý định của Thiên Chúa và tự nhiên trong tiến trình đi đến cái chết của chúng ta, nhất là nơi những người chết vì tuổi già và bệnh nan y.

Singh đặt luận đề của mình trên dòng này: Tiến trình chết là điều chỉnh tinh tế để đưa chúng ta đến với địa hạt tâm linh. Trong tiến trình của cái chết hàm chứa sự khôn ngoan. Cụ thể là thế này:

Cả đời, ý thức của chúng ta đã hạn chế nhận thức, khép chặt không để nhận thức của ta mở ra với địa hạt thiêng liêng. Nhưng đó không phải là con người ban đầu của chúng ta. Khi còn nhỏ, chúng ta vô cùng cởi mở. Một đứa trẻ thật rạng rỡ, nhưng chúng không biết suy nghĩ. Để suy nghĩ, thì cần có một cái tôi, một tự thức, và theo Singh, sự cấu thành cái tôi đó, điều kiện của tự thức, khiến chúng ta nhận lấy bốn tiêm nhiễm tâm thần lớn, mỗi thứ lại khép kín nhận thức của ta về thế giới thiêng liêng theo những cách khác nhau.

Chúng ta cấu thành cái tôi như thế này. Trước hết, khi còn nhỏ, là sự phân biệt cái gì của mình và cái gì của người khác. Đó là tiêm nhiễm đầu tiên. Không lâu sau đó, đứa bé phân biệt giữa sống và không sống, chú chó thì sống còn hòn đá thì không. Rồi sau đó, đứa bé phân biệt giữa tâm trí và thân thể, thân thể thì cụ thể và chắc chắn còn tâm trí thì không. Cuối cùng, chúng ta phân biệt giữa những gì mình có thể đối diện bên trong con người mình và những gì quá kinh hãi không thể đối mặt nổi. Chúng ta tách biệt sự sáng láng và phức tạp của mình khỏi tự thức, và thường gọi chúng là cái bóng. Mỗi một biến chuyển này lại khóa chặt một lĩnh vực của thực tại với nhận thức của ta. Và khi làm thế, chúng ta tạo nên nỗi sợ chết.

Tiến trình già và chết phá vỡ những tiêm nhiễm này, đảo ngược cách chúng ta thành hình chúng, và mỗi lần phá vỡ, chúng ta lại nhận thức được một địa hạt hiện thực rộng hơn, nhất là địa hạt thiêng liêng. Và tiến trình này tích tụ trong những thời khắc trước khi chết nơi cảm nghiệm xuất thần, mà nhiều người đã chứng kiến nơi nhiều bệnh nhân nan y. Khi sự tiêm nhiễm cuối cùng tạo thành cái tôi của chúng ta bị phá vỡ, thì tinh thần tuôn vào và chúng ta xuất thần. Là một nhân viên chăm sóc, Singh đã nhiều lần nhìn thấy chuyện này nơi các bệnh nhân của mình.

Elizabeth Kubler Ross, cho rằng một số người bị chẩn đoán bệnh nan y sẽ đi qua năm giai đoạn trước khi chết. Là Chối bỏ, Giận dữ, Thương lượng, Trầm cảm, và Chấp nhận. Singh cũng đồng ý như thế, trừ việc bà thêm ba giai đoạn nữa. Một cú ngã vào tăm tối dẫn đến tuyệt vọng, sự từ bỏ còn lớn hơn cả sự chấp nhận ban đầu, và một cơn xuất thần tuôn vào. Bà chỉ ra rằng Chúa Giêsu đã đi qua những giai đoạn này trên thập giá, một lời kêu than mình bị bỏ rơi như xuất phát từ nỗi tuyệt vọng, việc trao phó tinh thần của mình, và cơn xuất thần đến với Ngài khi chết.

Thấu suốt của Singh giúp chúng ta thấy khuây khỏa nhiều. Tiến trình chết sẽ cho chúng ta những điều tương tự như trong đời sống cầu nguyện và quên mình, cụ thể là nó giúp chúng ta phá vỡ sự ích kỷ và chúng ta được mở ra với địa hạt thiêng liêng. Thiên Chúa sẽ đến với chúng ta, bằng cách này hay cách khác.
Chúng ta vừa mất đi một người phụ nữ vĩ đại và một ngòi bút thiêng liêng lớn. Các con của bà, sau khi bà qua đời, đã viết trên Facebook đơn giản rằng, mẹ của họ muốn tất cả chúng ta biết rằng “bà là một người bình thường chết một cái chết bình thường.” Nhưng di sản tinh thần bà để lại cho chúng ta thì không thường chút nào.

J.B. Thái Hòa chuyển dịch

462    07-11-2017