Sidebar

Thứ Năm
16.05.2024

Nửa Quả Dưa Hấu và Hạnh Phúc Đơn Giản

Nửa Quả Dưa Hấu và Hạnh Phúc Đơn Giản

Chú heo con ngây ngô nghĩ hạnh phúc treo lơ lửng ở đằng đuôi, mỗi ngày đều ngoái đầu ra sau đuôi mãi mà không thể nào bắt được chiếc đuôi của chính mình. Cho đến một ngày heo mẹ cười bảo, heo con đừng cứ mãi ngoảnh lại phía sau mà bỏ lỡ hạnh phúc ngay trước mắt. Chúng ta cũng như vậy, vẫn thường nghĩ hạnh phúc vẫn còn ở đâu đó rất xa, rất khó nắm bắt mà quên mất rằng niềm vui vẫn luôn tồn tại ngay trong những điều giản đơn hằng ngày. Câu chuyện về đôi vợ chồng và nửa quả dưa hấu dưới đây là một minh chứng cho điều này, các bạn cùng đọc nhé!

Vừa tan sở làm trở về nhà sau buổi trưa hè nóng bức, mở tủ lạnh thấy nửa quả dưa hấu ngon lành để sẵn, tôi mừng như bắt được vàng. Nhanh chóng “xử gọn” quả dưa mát lạnh, tâm trạng tôi khoan khoái hẳn ra. Đúng lúc ấy, cô vợ tôi cũng mồ hôi nhễ nhại bước vào nhà. “Ôi, thời tiết kiểu này thì chết mất!”, nàng vừa than thở vừa mở tủ lạnh ra kiếm quả ngon bỏ bụng. Song tất nhiên bên trong tủ chẳng còn lại tí gì.

Nàng ngẩng lên nhìn tôi, hẳn là đã đoán được tôi một mình ăn hết nửa trái dưa, bèn cầm ly ra rót nước uống, nhưng xui xẻo thay trong ấm chẳng còn lại giọt nào. Lúc này mặt nàng biến sắc. Tôi có thể đọc được nỗi bực dọc hiện lên trong đôi mắt nàng: bên cạnh thời tiết nóng bức, tâm trạng nàng bây giờ có khác gì đang ngồi trên chảo lửa! Nàng buông lời trách cứ tôi vô tâm, tôi hậm hực quát tháo trả đũa. Vì chuyện này mà vợ chồng chúng tôi “chiến tranh lạnh” với nhau cả tuần.

Cuối tuần, tôi chở vợ con về nhà bố mẹ. Bố tôi hỏi cớ gì mà vợ chồng lạnh nhạt với nhau như vậy, tôi bèn thuật lại mọi chuyện cho bố nghe. Bố chỉ cười rồi bảo, chuyện chỉ thế thôi mà, có phải thứ gì to tát! Lát sau ông quay lại với nửa trái dưa to tướng trên tay, bảo tôi ăn giải nhiệt, nếu ăn không hết thì để phần thừa lại cho vợ. Tôi chỉ chờ ông nói dứt câu, lấy thìa xúc lấy xúc để như ăn cho hả giận, song vì miếng dưa quá to nên chỉ hết quá nửa, bụng tôi đã no căng. Như bố dặn, phần thừa tôi để cho vợ.

Sau đó, bố tôi tiếp tục mang lại một nửa quả dưa khác cũng đã được ai đó ăn dở dang. Tôi quan sát thấy phần dưa trên tay bố được xắn rất khéo, tuy cũng là ăn thừa nhưng trông gọn gàng và “lịch sự” hơn phần của tôi. Tôi thì cứ thế cắm thìa vào chỗ giữa ngọt nhất mà ăn, kết cục để phần còn lại trông bày hày như... chuột gặm. Thấy tôi phần nào đã nhận thức được vấn đề, bố chỉ đơn giản nói: “Con đã nhận ra sự khác biệt giữa hai miếng dưa rồi chứ? Con là thanh niên trai tráng, lại chỉ chăm chăm vào chỗ ngon mà ăn. Vợ con cũng nhận được yêu cầu tương tự, nhưng phần thừa để lại rất có tâm. Chỉ xét mỗi điều này cũng thấy vợ con biết nghĩ cho người khác hơn!”.

Nghe đến đấy tôi bất giác đỏ mặt. “Là trụ cột gia đình, con phải biết cách cảm thông và hi sinh. Đừng vì lợi ích bản thân mà lãng quên người đồng hành. Giả sử đổi lại vợ con lúc đó là người về nhà trước, đã ăn hết mọi thứ trong tủ lạnh và không đun lấy một giọt nước, đến lúc con tan sở làm về không còn lại chút gì bỏ bụng thì có bực tức không?”, bố nói tiếp.

Tôi lập tức hiểu ngọn ngành lời dạy của bố và càng cảm thấy thẹn thùng hơn nữa. Hóa ra chỉ mỗi chuyện cỏn con như vậy mà tôi lại trách cứ vợ, thay vì thấu hiểu cảm giác của nàng. Tôi dần nghiệm ra rằng, không chỉ trong đời sống vợ chồng mà bất cứ mối quan hệ nào cũng cần sự cảm thông và hi sinh cho nhau. Sẽ chẳng ích lợi gì nếu chúng ta cứ mãi nghĩ cho bản thân mình mà lãng quên mọi người xung quanh. Bản chất của cuộc sống là sự sẻ chia và thấu hiểu:

Hãy đặt mình vào vị trí của người khác và nghĩ cho cảm xúc của họ. Nếu học được điều này, bạn sẽ dễ dàng nhận ra, niềm hạnh phúc luôn hiển hiện ngay từ những điều giản dị nhất.

700    27-03-2019