Sidebar

Thứ Hai
06.05.2024

Giảng Tĩnh Tâm Mùa Chay - Ngày Thứ Hai

BÀI I :   ĐƯỜNG LỐI CỦA THIÊN CHÚA

Hôm ngày 11 . 09 . 2008, tôi đi cử hành lễ an táng cho một bà 71 tuổi tại một họ đạo nhỏ của tôi. Mặc dầu hôm ấy tôi giảng rất tốt về lòng nhân từ của Thiên Chúa và lòng tin sau cùng của bà, nhưng trên đường về nhà, lòng tôi sao vẫn miên man suy nghĩ.

Nghĩ rằng rồi bà này sẽ ra sao ? Chúa sẽ định cho bà thế nào, vì bà đã bỏ Chúa trên 30 năm, đã bao nhiêu lần tôi đã đến thăm và nhắc nhỡ. Có lần tôi vào nhà bà, thấy tôi, bà bỏ vào nhà sau, không muốn gặp mặt tôi.

Bà có 11 người con. Dường như bà là mụ chủ, làm quyền cả chồng, con. Bà quản lý tất cả tiền bạc, tài sản. Cả nhà bà có tất cả 13 người, nhưng chỉ có chồng bà và người con thứ năm còn giữ đạo, đi lễ thường xuyên. Cuộc sống của bà rất ích kỷ, bà chửi chồng chửi con, và thường xuyên chửi người hàng xóm, kể cả con ruột của bà mà bà cũng chẳng thương, có lẽ bà chỉ biết thương bà mà thôi. Bà có của ăn dư thừa, con cháu bà đói, bà cũng chẳng cho. Ngày bà chết, các em học sinh đi ngang nhà bà xầm xì với nhau: từ nay chúng mình hết nghe bà này chửi nữa rồi.

Những ngày bà bệnh nặng, nằm trong bệnh viện, các con của bà có mời Cha đến ban Bí tích giải tội, xức dầu và trao Mình thánh Chúa. Khi bà qua đời, các con của bà lo an táng rất tốt đẹp: Cái quan tài của bà đẹp và quí nhất mà tôi thấy từ khi tôi có trí khôn tới bây giờ. Nhà mồ thì cao ráo, vững chắc, và cũng rất đẹp.

Điều tôi suy nghĩ và lo lắng là khi Cha đến giải tội, xức dầu và trao Mình thánh Chúa, lúc đó bà tỉnh hay mê ? Bà có ăn năn tội thật lòng không ?. . . Thôi thì linh hồn bà ra sao, Chúa biết, nhưng dầu sao tôi cũng nghĩ thầm rằng bà này sướng thật, cả đời chẳng giữ đạo, tánh tình thì hung dữ, thế mà giờ cuối được gặp linh mục . . .

Những tư tưởng trên cho tôi một cảm nhận đường lối của Thiên Chúa thật là diệu kỳ. Rồi hôm nay, suy niệm đoạn Phúc âm Mt 20, 1 - 16: về dụ ngôn những thợ làm vườn nho, tôi lại cảm nhận sâu hơn đường lối của Thiên Chúa: suy nghĩ của con người không hẳn là suy nghĩ của Thiên Chúa.

Có nhiều người đọc xong dụ ngôn "những người thợ  làm vườn nho", họ nghĩ rằng Thiên Chúa đối xử không công bình, bởi vì Thiên Chúa trả công cho người làm cực nhọc suốt ngày có 1 đồng, và Ngài cũng trả cho người làm có 1 giờ vào buổi chiều trời mát cũng được 1 đồng.

Nếu chịu khó đọc kỷ lại dụ ngôn này, ta thấy chẳng có gì là không công bằng. Bởi vì ngay từ sáng sớm, ông chủ đã thỏa thuận với người làm công về tiền công là một ngày một đồng rồi, nên cuối ngày ông chủ trả cho họ một đồng là đúng công bằng giao hoán rồi, nếu như ông trả không đủ một đồng mới là bất công. Còn đối với người làm có 1 giờ, ông trả cho họ 1 đồng là ông đã đối xử hơn mức công bình, nghĩa là ông muốn đối xử theo lòng thương xót của ông, ông có quyền chớ.

Con người chúng ta thấy một mà không thấy hai. Cái gì chúng ta cũng đòi hỏi công bình, hợp lý. Kể cả Thiên Chúa, chúng ta cũng đòi hỏi Thiên Chúa đối xử công bình theo quan điểm của ta, nhưng chúng ta quên rằng đối xử theo công bình là đối xử bằng lý, còn đối xử theo lòng thương xót là đối xử bằng tình. Bởi đó, nếu như Thiên Chúa đối xử với chúng ta theo công bình, thì chúng ta chịu nổi không ?  vì trong Thánh vịnh có câu: "Lạy Chúa, nếu Chúa chấp tội thì nào ai chịu nổi được chăng ? (Tv 129, 3)". Thật mỉa mai ! bất chính như con người thì đòi đối xử bằng lý; công chính như Thiên Chúa lại thích đối xử bằng tình.

Đường lối của Thiên Chúa là thế đó. Tôi đọc được câu chuyện, không biết tác giả là ai, kể rằng: Có một tội nhân kia suốt đời được Thiên Thần khuyên nhủ, dẫn dắt sống theo con đường hẹp. Nhưng thật uổng công vô ích, ông vẫn một mực đi theo con đường tội lỗi. Gần đến ngày ông về tính sổ với Chúa, từ giả cõi đời, Thiên Thần bản mệnh chỉ còn biết khóc thầm, thương cho số phận tội nhân.

Ma quỉ không bỏ lỡ cơ hội thúc đẩy tội nhân đi vào con đường dẫn xuống hỏa ngục, nên chúng đến bên ông và gieo vào tâm hồn ông niềm thất vọng, chán nản. Ma quỉ nói:

- Thôi, ông cứ tiến thẳng đến án phạt của ông đi, vì đời sống của ông chỉ toàn là những việc gian ác.

Trong chốc lát, ông như tỉnh ngộ, ông bước đi nhưng mắt vẫn ngước nhìn về ngai vàng nơi Thiên Chúa ngự, và lòng ông vẫn còn hy vọng được Thiên Chúa tha thứ, vì lòng nhân từ khoan dung vô biên của Thiên Chúa. Thấy vậy, ma quỉ mới nói với ông:

- Hỡi người tội lỗi cứng lòng, hãy bước đi chứ đừng hy vọng tin tưởng gì nữa.

Tội nhân vẫn tiếp tục tiến bước, trong lòng vẫn tiếp tục lời cầu nguyện e thẹn:

- Lạy Chúa, Chúa là Đấng công minh, con thật đáng với án phạt, nhưng vì tình thương khoan thứ của Chúa, xin tha tội cho con. Tuy dù con bất xứng trăm bề, nhưng Chúa biết rằng con tin tưởng vào tình thương vô biên của Chúa, vào lòng xót thương bao la vô cùng của Chúa. Lạy Chúa, nỡ nào Chúa lên án phạt con hay sao. Nỡ nào Chúa mở miệng thốt lên lời sau cùng là lời tuyên phạt con đời đời hay sao ?

Thiên Chúa cảm động trước lời cầu xin khiêm tốn và thành thật của ông ta, nên khuyên bảo các Thiên Thần:

- Hãy dẫn người đàn ông khiêm tốn kia đến trước mặt Ta. Lửa tình thương của Ta sẽ thiêu hủy hết các tội lỗi của nó. Mặc dù nó phạm tội rất nhiều, nhưng không bao giờ nó hết nghi ngờ lòng nhân từ vô biên của Ta. Chính vì thế, Ta muốn nó được sống trong Nước vinh quang của Ta, sống bên cạnh Ta và nó sẽ ngợi ca lòng nhân từ Ta mãi mãi.

Trong tuyển tập "Nói Với Chính mình", Đức Cha GioanB­ta Bùi Tuần đã viết: "Thiên Chúa có những đường lối khác hẳn với những gì mà tôi nghĩ:

* Tôi tưởng Chúa phải chọn cho mình một phụ nữ giàu sang quyền quí; nào ngờ Ngài đã chọn cho tôi một thôn nữ nghèo.

* Tôi tưởng Chúa phải giáng trần giữa một thành thị phồn hoa; nào ngờ Ngài đã sinh ra trong một chuồng bò lạnh giá.

* Tôi tưởng Chúa sẽ làm gì để ra lệnh cho vua Hêrôđê không được hạ sát những trẻ nhỏ, muốn tiêu diệt Đấng Cứu Thế; nào ngờ Ngài lại âm thầm để cho Đức Mẹ và Thánh Giuse ẵm đi, đang khi bao kẻ vô tội lại bị chết oan.

* Tôi tưởng Chúa thấy gia đình vất vả thì sẽ ra tay làm một chút phép lạ cho cha mẹ được dư giả, để các ngài được thong thả và an nhàn sung sướng; nào ngờ Ngài lại để cho cha mẹ Ngài vất vả, cực khổ như bao người lao động.

* Tôi tưởng Chúa xuống trần cứu thế thì phải thực hiện cứu thế một cách cấp kỳ sớm ngày nào hay ngày đó; nào ngờ Ngài lại sống âm thầm suốt ba mươi năm với Đức Mẹ rồi mới ra mặt giảng dạy.

* Tôi tưởng Chúa xây dựng Nước Trời bằng cách khởi sự mua một khu đất, lập một trụ sở, cất một Thánh Đường; nào ngờ suốt cuộc đời Ngài chỉ lo xây dựng Nước Chúa trong lòng người ta.

* Tôi tưởng Chúa có thể tuyển mộ những người học thức có nhiều thế giá; nào ngờ Ngài chỉ chọn mười hai người trong đám dân thường.

* Tôi tưởng Chúa chọn những người có nhiều bằng cấp và không có chút tỳ ố gì làm đại diện Ngài lãnh đạo Giáo Hội; nào ngờ Ngài lại chọn một người thuyền chài quê mùa, đã công khai ba lần chối Chúa.

* Tôi tưởng Chúa bắt các môn đệ Ngài mặc một thứ đồng phục nào, hay đeo một thứ huy hiệu nào để người ta dễ phân biệt họ với những người khác; nào ngờ Ngài lại bảo "người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy, là các con hãy yêu thương nhau" (Ga 13, 34).

* Tôi tưởng Chúa căn dặn môn đệ phải năng đi nhà thờ dự lễ, lo vâng lời giữ mình sạch sẽ, và cho đó lấy làm việc quan trọng nhất của những người đạo đức thánh thiện; nào ngờ Chúa cứ nhấn mạnh hoài đến đức yêu thương, và dặn dò đó là điều răn mới, và trọng bậc nhất của đạo Ngài.

Chúa nhìn xa thấy rộng biết rõ mọi sự, thấy hết điều hay điều dở; còn tôi thì thiển cận nông nổi dại dột thế mà nhiều khi tôi lại dám kêu trách Chúa".

Những suy tư của Đức Cha Bùi Tuần giúp mỗi người chúng ta mặc lấy tâm tình Chúa Giêsu, và đi vào "đường lối của Thiên Chúa".

BÀI II:   CHẤP NHẬN HAY GỤC NGÃ

Có một cuốn phim Mỹ, mang tựa đề "Ngã Gục", trình bày thảm kịch của một người phải chiến đấu chống lại những phiền toái trong cuộc sống hằng ngày, nhưng cuối cùng anh đã ngã gục và chết thê thảm.

Nội dung cuốn phim như sau:

Một buổi sáng mù hè oi bức, trên đường đến sở làm, xe của một người bị chết máy làm kẹt xe cả hàng dài, khiến mọi người bực bội bóp kèn inh ỏi. Với dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, một người đàn ông bỏ xe trên đường và đi bộ đến một trạm điện thoại công cộng để gọi điện chúc mừng sinh nhật đứa con gái nhỏ đang sống với người vợ đã ly dị.

Không có tiền lẻ để gọi điện thoại, ông ta vào cử hàng tạp hóa của một người Đại Hàn mua một lon Coca và trả bằng tiền giấy 100 US với hy vọng được thối lại một ít tiền lẻ để gọi điện thoại. Nhưng người chủ tiệm không có tiền lẻ, đôi bên lời qua tiếng lại, khiến cho ông ta nổi giận đập phá cửa tiệm và hành hung người chủ.

Buồn tình, ông ta thơ thẩn ra ngồi giữa đồng trống. Hai tên du đảng không rõ từ đâu đến, xông vào đánh tống tiền ông ta. Trở tay kịp, ông ta đã đánh trả lại cho hai tên du đảng một trận nên thân. Sau đó, anh lại thơ thẩn tìm xuống một khu phố, điện thoại về nhà người vợ củ.

Hai tên du đảng đã trở lại với một đám đông có võ trang. Nhận ra ông, họ nã súng vào người ông, nhưng ông ta không hề hấn gì, mà nhiều người vô tội đứng xung quanh bị thiệt mạng.

Bọn du đảng phóng xe chạy quá nhanh, nên tông vào những chiếc xe trước mặt. Cả bọn nằm giở sống giở chết trong xe. Ông ta liền đến lấy súng và bắn xối xả vào đám du đảng.

Mùi thuốc súng đã đưa ông ta đi quá xa vào cuộc phiêu lưu, mà có lẽ ông ta không ngờ được. Ông chỉ muốn trở về nhà người vợ củ để thăm và mừng sinh nhật đứa con gái thân yêu của ông. Nhưng cuộc truy lùng của cảnh sát đã đẩy ông vào bước đường cùng. Và ông ta chỉ còn một chọn lựa duy nhất là đương đầu với cảnh sát, và bị cảnh sát bắn ngã gục.

Cuốn phim kết phúc một cách bi thảm như thế, để nói lên rằng: Khi con người không chấp nhận cuộc đời với những phiền toái của nó, thì con người sẽ bị cuộc đời loại bỏ không xót thương.

Ở đâu cuộc đời cũng có những khổ lụy của nó. Ở đâu cũng có niềm vui và nỗi khổ, và ngày nào cũng có niềm vui và nỗi khổ cho ngày ấy. Hạnh phúc hay bất hạnh là tùy ở thái độ chấp nhận cuộc sống của mỗi người. Và người ta chỉ thắng vượt được những phiền toái trong cuộc sống bằng cách mỉm cười đón nhận nó. Chính Chúa Giêsu đã vui vẻ chấp nhận như thế.

Khi nhập thể làm người, Chúa Giêsu đã đón nhận cuộc sống với tất cả trân trọng và yêu thương. Yêu thương cuộc sống với tất cả những phiền toái và bất trắc của nó. Yêu thương con người với tất cả những yếu hèn khiếm khuyết và độc ác của con người. Đó là thái độ mà Chúa Giêsu muốn các môn đệ của Ngài phải mặc lấy.

Trong bài Tin Mừng hôm nay "Chúa Giêsu bắt đầu tỏ cho các môn đệ thấy: Người sẽ phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ bởi các kỳ lão, luật sĩ và thượng tế, phải bị giết và ngày thứ ba thì sống lại". Phêrô không chấp nhận, nên can ngăn: "Thầy chẳng phải như vậy đâu". Nếu chẳng phải như vậy thì không còn là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu không những như vậy mà còn hơn như vậy nữa. Vâng, Người chịu đau khổ biết chừng nào, vượt mức chúng ta tưởng tượng. Người muốn nói với Phêrô cũng như muốn nói với mỗi người chúng ta rằng: con cũng phải chịu đau khổ như vậy, nếu không con sẽ gục ngã.

Người nhấn mạnh với mỗi người chúng ta rằng: chúng ta phải chấp nhận đau khổ . Hãy nhìn xem, hằng ngày có biết bao người phải chịu đau khổ như nhức đầu , đau lưng, đau tim hay một thứ bệnh nan y nào đó, còn nặng nề hơn nữa cho những người Nhật bị trận động đất và sóng thần ngày 11 . 03 . 2011; và cũng có biết bao người đau khổ tinh thần vì gia đình bất hòa, ly tán, con cái không nghe lời cha mẹ, hay có những tai nại xảy ra cho người thân yêu của mình. Như vậy, hằng ngày họ mang thánh giá nặng rồi, họ bị dằn vặt với những đau khổ thể xác, những lo âu trong tâm hồn. Họ không cần thánh giá đặc biệt nào khác, vì thánh giá đã sẵn trên vai họ. Điều quan trọng là họ biết mang thánh giá bằng việc dâng lên những đau khổ hằng ngày của mình để kết hợp với những đau khổ của Chúa Giêsu hay không ? Đón nhận những đau khổ, phiền toái, bất trắc hằng ngày trong tinh thần của Chúa Giêsu, thì quả thật những đau khổ đó trở nên quí giá.

Chấp nhận hay gục ngã. Đừng lẩn trốn để rồi phải ngã gục như người đàn ông trong câu chuyện ở trên. Cũng đừng tránh né như Phêrô để rồi bị Chúa Giêsu mắng: "Hỡi Satan, hãy lui ra đàng sau Thầy". Hãy nhớ đến những gì Chúa Giêsu đã trải qua, như chúng ta hằng nhớ trong mỗi Thánh Lễ: "Lạy Chúa, chúng con loan truyền việc Chúa chịu chết và tuyên xưng việc Chúa sống lại cho tới khi Chúa lại đến".

Lm Andre Phạm Văn Bé

8225    02-04-2011 15:29:14